Chưa kịp hết bàng hoàng, cô ta lại nghe thấy tiếng của Triệu Cửu Uyên :”Đời này của tôi, ghét nhất là loại không có gì mà thích ra dẻ.
Mong cô đừng thách thức tôi”
Lời nói này của Cửu Uyên như lời cảnh cáo đối với Trần Ngọc, núi này cao còn núi kia cao hơn.
Những nhân viên trong văn phòng chẳng những không còn sợ sệt mặc cho Trần Ngọc mắng chửi mà còn chuyển sang xua nịnh cô diễn viên mới ra mắt của công ty họ Alva
Alva đối với khu văn phòng phía Tây như một vị tiên nữ ân nhân giúp họ thoát khỏi Trần Ngọc luôn tự cao tự đại mấy năm qua.
Ra khỏi công ty, điện thoại của Triệu Cửu Uyên bỗng dưng vang lên
“Alo, em nghe đây”
Người bên kia liền lên tiếng :”Anh đến rồi, em ra đây.
Anh đưa em đi ăn”
“Cạch”
Triệu Cửu Uyên mở cửa ngồi vào xe, cô thoát mắt kính đen rồi thở hắc ra :”Phù, nắng chết em rồi”
Thẩm Hạo nhìn cô, tay cầm khăn giấy lau mồ hôi động trên mặt cô khẽ lên tiếng :”Công việc của em thế nào?”
“Anh chưa xem tin tức à?”: Cô trợn tròn mắt nhìn anh bắt đầu giận dỗi :”Uổng công người ta cố tình chỉnh đẹp một chút.
Không ngờ anh vẫn chưa xem”
Nghe lời cô nói, anh cười khẽ nhẹ nhàng lên tiếng :”Bà xã, đừng giận mà.
Anh đùa em một chút thôi”
“Anh xem thật sao?”: Cô nhướng mày vui vẻ nhìn sang, người kia nghe cô hỏi liền gật đầu mỉm cười :”Đúng thật là rất đẹp nhưng không đẹp bằng lúc trên giường của anh”
Thẩm Hạo cong khóe môi chú tâm vào việc lái xe, nhưng người bên cạnh anh không hề như vậy, mặt cô đỏ bừng như trái cà chua.
Một lúc sau mới có thể bình tĩnh lên tiếng phản bác :”Anh… anh sao có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy”
“Cái này anh là anh đang nói sự thật mà”: Anh nhìn sang cô, gương mặt tỏ vẻ vô tội vạ :”Bà xã, sao em có thể nói anh như vậy được.
Em cũng đâu thể nhìn được lúc đó mình kiều diễm như thế nào? Là người duy nhất có thể nhìn em trên giường, anh phải thật lòng nhận xét”
Cô thật sự cạn lời không biết phải tiếp tục thế nào.
Vì vậy cô liền chồm người đến, dùng tay che miệng anh lại, hai mắt trừng to :”Anh không được nói nữa”
Thẩm Hạo nhìn cô môi vẫn cong lên đầy ẩn ý.
Nhìn gương mặt kia, máu trong người cô liền sôi lên sùng sục.
Triệu Cửu Uyên ngồi lại ghế phụ, mắt dán vào cửa sổ bên cạnh không thèm biếm xỉa đến người đàn ông bên cạnh nữa
Không hiểu sao trong lòng anh lúc này lại có cảm giác vô cùng vui vẻ.
Thà rằng cô bị trêu chọc mà giận dỗi còn hơn là hai người họ cãi nhau mà không có tiếng nói chung như lúc trước.
Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe :”Bà xã, đừng giận anh mà”
“Hừ”
“Bà xã, anh biết sai rồi, em quan tâm đến anh đi”
“Hừ”
“Bà xã à, nếu em không thèm quan tâm anh vậy anh tiếp tục nói vậy”: Thẩm Hạo thở