30 phút sau, anh đã dọn ra một mâm cơm đầy đủ dinh dưỡng ra trước mặt cô.
Thẩm Hạo đặt tay lên đầu cô xoa xoa rồi dịu dàng lên tiếng :”Anh nấu ăn không giỏi, em nếm thử xem có được không?”
Nhìn mâm thức ăn trước mặt, Triệu Cửu Uyên lại ngẩn lên nhìn anh, nấu ăn không giỏi mà nấu được thế này sao? Vậy kỹ năng nấu nướng của cô có phải gọi là phế vật không?
Cô không nghĩ quá nhiều mà cầm đũa lên nếm thử :”Ừm, rất ngon.
Ông xã, anh giỏi quá đi”
“Vậy sao?”: Thẩm Hạo ngồi bên cạnh nhướng mày hỏi :”Vậy bà xã, có thưởng cho anh không?”
“Anh muốn thưởng cái gì? Đừng nói là anh nấu cho em ăn chỉ muốn được thưởng thôi nhé?”: Cô cười nhạt đặt đũa xuống nghiêm túc lên tiếng.
Sau đó, anh liền gãi đầu giải thích :”Không phải, anh chỉ muốn được an ủi một chút”
“An ủi?”: Triệu Cửu Uyên bật cười hỏi lại
Thẩm Hạo thở dài :”Sau khi tan làm anh đã về nhà sớm để chờ đợi em.
Vốn nghĩ sẽ dẫn em đi nhà hàng, kết quả đến 8 giờ tối em mới về”
“Chẳng phải bây giờ đi cũng được sao?”
Anh lại thở dài :”Cửu Uyên à, em không hiểu đâu”
“Hả? Em không hiểu cái gì.
Chẳng phải vẫn có nhà hàng mở cửa xuyên đêm sao?” Cô chồm người đến nhíu mày lên tiếng thắc mắc nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười của Thẩm Hạo.
Cái gì đây?
“Anh không ăn sao?”
“Em ăn đi, ăn no rồi thì tới anh”: Anh nhìn cô cười cười lên tiếng
Rõ là không hiểu lời anh nói, cô cũng chẳng quan tâm mà hỏi lại.
Muốn ăn đồ thừa à, được em chiều anh.
Triệu Cửu Uyên ăn rất nhanh, cô đặt chén xuống bàn nhìn anh :”Em ăn xong rồi, anh ăn..”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị anh bế lên.
Thẩm Hạo cong môi :”Bà xã à, em no rồi vậy thì đến anh”
“Hả?”: Triệu Cửu Uyên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mình đã bị anh bế đặt lên giường.
Nằm dưới thân anh, cô đỏ mặt lắp bắp :”Anh… anh vội như vậy làm gì? Anh còn chưa ăn mà, không đói sao?”
Anh rũ mắt nhìn cô gái dưới thân của mình khẽ cười :”Chẳng phải anh sắp được ăn rồi đây sao?”
Cô ngẩn người dần hiểu ra ý của anh.
Thì ra là ý này
[...]
Sáng hôm sau, lúc Triệu Cửu Uyên tỉnh lại đã hơn 10 giờ.
Thân thể cô cứ như bị một chiếc xe cán qua, nhúc nhích một chút cũng cảm thấy đau nhức :”A a a”
Cô từ bỏ ý định ngồi dậy, mắt nhìn lên trần nhà.
Hừ, anh được lắm Thẩm Hạo, cho anh ăn một lần anh liền không cảm nhận đến cảm giác của em.
Triệu Cửu Uyên này còn để anh lấn lướt nữa, sau này quyền làm chủ đều thuộc về anh
Bỗng dưng cánh cửa phòng mở ra, cô chột dạ mà chui rút vào trong chăn.
Bên mũi cô thoang thoảng mùi hương mát lạnh quen thuộc, một bên giường lúng xuống, giọng nói cùng lúc đó cũng vang lên
“Cửu Uyên,