Nhìn gương mặt kia, Triệu Cửu Uyên đưa tay đẩy mạnh cậu ra, cười lơ đãng :”Phải thì sao?”
Nghe cô nói vậy, hai mắt của Triệu Minh như phát sáng lên :”Yee”.
Khóe môi của cô giật giật, chân mày nhíu lại :”Đồ thần kinh”
Nói rồi, Triệu Cửu Uyên đi thẳng lên phòng làm việc của mình.
Vừa lúc đẩy cửa bước vào thì điện thoại trong túi xách của cô vang lên :”Alo? Em đây”
“Cửu Uyên à, chiều nay đoàn phim sẽ cast tinh đó.
Em có đến không?”
Người kia là tổng giám đốc quản lý tiểu thuyết của cô, cũng chính là người chị em thân thiết – Ban Hạ.
Ban Hạ không nghe cô lên tiếng liền tiếp tục :”Em định giấu mặt tiếp sao? Cũng đúng em là Triệu tổng sao lại dễ dàng ra mặt làm tiểu thuyết gia chứ”
“Vậy chị đi giúp em tiếp đi, dù sao trước giờ chị cũng đại diện cho em mà.
Lời của chị chính là lời của em”: Triệu Cửu Uyên khẽ cười, chân đá đá vào cánh cửa lên tiếng đáp
Nghe cô nói Ban Hạ liền thở dài :”Được rồi, nể mặt em là tiểu thuyết gia đem lại nhiều tiền cho chị nên chị mới ra mặt đó nha”
“Được, cảm ơn chị”: Ngưng một chút, Triệu Cửu Uyên lại lên tiếng :”Chiều nay em cũng đến nhưng với tư cách là nhà đầu tư”
“Ây dô, không nhìn ra nha Cửu Uyên.
Tiền tác phẩm của về tay em, bây giờ tiền doanh thu của phim cũng có phần của em.
Nước đi này đúng thật là quá nhiều lợi ích”
“Ha ha chị quá khen rồi.
Nếu diễn viên chính lần này em để cho Lan Anh nữa thì chẳng phải lợi ích hơn nữa sao?”
Nghe cô nói, Ban Hạ không khỏi bất ngờ :”Em nói thiệt đấy à? Mời bạn thân là nữ 9 để giảm tiền à? Sao em không tự diễn luôn đi”
Triệu Cửu Uyên cười càng lớn hơn :”Ây da, người ta cũng muốn lắm đó.
Nhưng mà em không có thời gian, nếu không chị thấy em dễ dàng tốn tiền trả cho người khác à”
“Chị bại phục em đấy Cửu Uyên”: Ban Hạ thật sự cạn lời với người em gái của mình.
Đúng thật là, tiểu thư cành vàng lá ngọc ấy, tiền trong nhà 3 đời sài không hết đấy.
Nhưng mà hở một chút là kiếm tiền
[…]
“Thẩm Hạo, cậu và Cửu Uyên định chừng nào sẽ kết hôn đây?”: Người đàn ông vừa mở miệng kia là Tống Hàn, một trong những vị thiếu gia hào môn ở Phong Thành.
Thẩm hạo híp mắt nhìn anh ta khẽ mím môi
“Cậu không còn gì để nói sao? Chẳng phải năm nay cậu đã 30 rồi sao? Cậu già hơn tôi mà vẫn chưa lấy vợ đấy thôi”
“Này này, tôi đang hỏi cậu mà.
Cậu là đang chê tôi già sao?”: Tống Hàn nhếch môi cười lạnh :”Xin lỗi nhé, ông đây có bạn gái rồi.
Nói không chừng còn kết hôn sớm hai người các người đó.
Quen nhau 4 năm còn chưa chịu cưới, cậu còn không hốt lẹ, nói không chừng khoảng thời gian nào đó có một thằng nhóc ranh nhảy từ đâu ra cướp dâu đến đó rồi hối hận không kịp”
Vừa dứt câu, Tống Hàn đã nhận được ánh mắt sắc bén từ Thẩm Hạo.
Anh nhìn cậu