“Cho nên rốt cuộc là tại sao tớ lại bị cậu hại phải làm thẻ cơm cho cậu?”
Hôm nay vẫn là một ngày nắng nhưng ít mây hơn thường ngày, những đám mây mỏng giăng rải rác trên bầu trời hệt như làn hơi bốc lên từ nồi nước lèo.
Thi Âm yên vị trong quầy ăn nhỏ, hai tay chống cằm, giọng nói nghi hoặc: “Thật không thể tin nổi tớ lại làm thẻ cơm cho cậu.”
Trước mặt cô là một thiếu niên tuấn tú cao ráo đang ăn mì ngon lành, bấp búng nói: “Tối nay mời cậu ăn cá sốt chua ngọt là được chứ gì.”
Cá sốt chua ngọt là món đắt tiền nhất căn tin Nhất Trung, đã vậy số lượng còn có hạn, chỉ bán vào thứ ba và thứ tư, lần nào cũng giành nhau vỡ đầu.
“Tối phải về, để mai đi.”
Không đúng không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm phải là:
“Thật không thể tin nổi là tớ lại làm thẻ cơm cho cậu.”
“Mới nãy cậu nói rồi.”
“Cho nên rốt cuộc là tại sao tớ lại bị cậu hại phải làm thẻ cơm cho cậu?”
“Tớ hại cậu cái gì?” Nam sinh nhai mì: “Trả giúp bữa ăn chỉ là tiện tay thôi mà.”
“Ở đây trừ tớ ra, đứa con gái nào cũng tình nguyện trả tiền thay cậu, tại sao cậu cứ phải làm phiền tớ?”
“Tớ không biết họ.”
“Dương Liễu Đình ngồi ở sau lưng cậu kia là bạn học chung lớp 10 với cậu. Trần Ngọc lớp mình là cán sự môn Hóa, ngày nào vào giờ tự học buổi sáng hay trước khi tan học cũng đều tới thu bài tập của cậu. Còn có Vương Nhất Ninh, Hứa Mật… Cậu đều không biết?”
“Biết thì biết.” Thiến niên ngẩng đầu khỏi bát mì nóng hổi, ánh mắt rất vô tội: “Nhưng chỉ có cậu là bạn thân của tớ thôi.”
“…”
“Đúng là chúng ta thân nhau thật.” Thi Âm quyết định đổi cách giải thích khác, “Nhưng đâu có nghĩa là cậu lôi tớ đi làm thẻ cơm cho cậu trước mặt bàn dân thiên hạ được chứ.”
“Tại sao không thể?”
“… Cũng không phải là không thể, nhưng phải dùng đúng cách.”
Có trời mới biết khi cậu ôm vai cô, nói với cô chủ quán bán hai bát mì sườn, Thi Âm đã có cảm giác gì.
Môi tái nhợt, tim đập chậm, cảm giác như các cô gái xung quanh đã dùng mắt giết cô mấy trăm lần.
“Thế nào là đúng cách?”
“Cậu giả vờ như không quen tớ và hỏi: Cậu là Thi Âm hả, cậu đang giữ thẻ cơm của Hứa Tập An đúng không? Như vậy là tớ sẽ hiểu ý cậu và cho cậu mượn thẻ cơm, sau đó chờ về phòng học rồi cậu trả lại cho tớ sau. Chú ý, lúc nói chuyện với tớ, nhất định phải bày ra bản mặt cà chớn, giọng nói phải mất kiên nhẫn, khỏi nhìn tớ luôn càng tốt.”
Đối phương ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt “cậu bị nhũn não hả”.
“Tớ nói thật đó.”
“Hồi xưa lúc vô tình va phải cậu ở phòng thi, hơn 80% nữ sinh đều cho rằng tớ cố tình thu hút sự chú ý của cậu. Bây giờ đáng sợ hơn, e rằng ngày mai toàn bộ nữ sinh sẽ nghĩ tớ giấu thẻ cơm của cậu để biến thành ân nhân cứu mạng cậu.”
“Chẳng lẽ cậu không biết hậu cung của cậu khổng lồ cỡ nào ư? Cậu tuyệt đối đừng tưởng rằng nữ sinh chỉ cần đánh nhau một trận là xong. Vì yêu, chuyện gì người ta cũng dám làm. Hôm qua Lão Dương cho tớ xem khảo sát, tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm ở nữ giới cao hơn nam giới rất nhiều, đa số là vì…”
“Ngừng.” Nam sinh ngẩng đầu khỏi bát mì, cắt ngang cô, “Tớ chưa thấy ai nhát gan và sợ phiền phức như cậu.”
“Bởi vì từ nhỏ cậu đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, chưa sống trong bầu không khí thiếu lành mạnh bao giờ, tất nhiên sẽ không biết đôi khi tình yêu sẽ tạo ra tội ác.”
Sao cậu lại không biết. Mẹ cậu có rất nhiều fans, cứ cho là trong trăm vạn dặm mới tìm được một người thì cũng có thể bới ra một đống fans não tàn cực đoan.
Bùi Thời Khởi nhíu mày, hơi tức mình vì bị nữ sinh coi thường, nhưng khi nhìn thấy sự phiền não thực sự hiện hữu trong ánh mắt cô, giọng cậu bất giác nhỏ nhẹ:
“Có gì phải sợ.”
Ánh mắt cậu trong veo giữa làn hơi nóng, vươn tay vỗ đầu cô đầy khí phách:
“Tiểu gia tớ sẽ bảo vệ cậu.”
…
Không có bất kỳ sự lãng mạn nào, như chỉ đơn thuần là vì mình mang đến phiền phức nên mới hứa hẹn và an ủi người bạn mà thôi, nếu có nhạc nền vang lên, chắc sẽ là bài “Huynh đệ” do Lưu Đức Hoa và Trần Dịch Tấn trình bày.
Thiếu niên đứng lên, lôi cái thẻ được đeo trên cổ cô ra, đi tới cửa lấy mấy xiên oden, quét thẻ, sau đó đi về đặt xuống trước mặt cô: “Cậu có biết tại sao cậu lại nghĩ nhiều thế không? Là do ăn không đủ no đấy. Nào, những thứ này coi như tớ mời, đừng để bụng đói.”
Thi Âm vẫn chưa lấy lại tình thần.
“Có gì phải sợ.”
“Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Từng nghe những câu khoa trương và sến súa hơn như:
“Cậu là cô gái rất tốt, tớ sẽ dùng cả đời để yêu thương và trân trọng cậu.”
“Cậu là người đầu tiên khiến tớ rung động, cũng là người cuối cùng mà tớ yêu.”
“Bất kể cậu có đồng ý hẹn hò với tớ hay không, cậu cũng sẽ là người quan trọng nhất trong trái tim tớ.”
…
Lúc được tỏ tỉnh, các cậu bạn trai đều nói những lời này, ánh mắt chân thành, tình cảm tha thiết, hệt như xung quanh cũng đang nổi lên bản tình ca lãng mạn trong các bộ phim thần tượng. Cô vờ như rất cảm động nhưng trong lòng lại chẳng hề gợn sóng, tất cả những biểu hiện bề ngoài chỉ là tấm lót để từ chối mà thôi.
Nhưng vì sao khi nghe hai câu bình thường và thậm chí là qua loa ấy, trái tim cô lại như bị đun nóng, sủi bọt không ngừng?
Không biết.
Có lẽ là vì trước khi trả lời, đối phương hơi nhíu mày lại, nghiêm túc suy