Edit: Sa Thi Âm và Bùi Thời Khởi cùng nhau rời khỏi văn phòng nhưng khác cảnh ngộ, trong tay Thi Âm là hộp chocolate do cô dạy Tiếng Anh cho, còn Bùi Thời Khởi thì cầm xấp đề cương Ngữ văn và từ vựng Tiếng Anh do thầy Trương chuẩn bị riêng cho cậu. Hai người đều rất hâm mộ với thứ trong tay của đối phương.
Bùi Thời Khởi tỏ vẻ có thể đưa đề cương cho Thi Âm.
“Tớ không cần.” Nữ sinh từ chối dứt khoát, “Đề cương mà thầy đưa cho cậu quá dễ đối với tớ, xem chỉ tổ tốn thời gian thôi.”
“Thế cơ à? Vậy chẳng biết đợt kiểm tra lần trước ai không phân biệt được giọng mũi trước sau ấy nhỉ?” Giọng nói của thiếu niên lớn lên ở miền Bắc đầy ý chế nhạo .
“Ít nhất tớ biết chữ ‘lương’ trong giấc mộng Hoàng Lương là ‘lương’ trong ‘lương thực’ chứ không phải ‘lươn’ trong ‘con lươn’.” Thi Âm phản kích gay gắt, “Hơn nữa tỉnh tớ ra đề thi độc lập, không thi phần âm mũi trước sau… Đừng viện lý do nữa, mặc kệ cậu khó chấp nhận đến đâu thì mấy thứ này đối với tớ cũng chỉ như là từ điển dành cho học sinh tiểu học thôi, không cần thiết.”
Nam sinh nghẹn họng: “Vậy thì không hiểu nổi cậu hâm mộ cái gì luôn.”
“Thì là giáo viên thiên vị cậu, quan tâm cậu làm tớ hâm mộ.”
“Ồ.”
“Hơn nữa người khác vất vả học tập, mỗi ngày đều uống cà phê để nâng cao tinh thần thì cậu chỉ cần nhìn hai lần là nhớ rõ công thức rồi ngủ gục làm tớ hâm mộ.”
“Ừm hửm.”
“Quan trọng là mẹ cậu rất tâm lý khiến người khác hâm mộ.”
Bùi Thời Khởi nhíu mày, phản bác: “Mẹ tớ tâm lý chỗ nào?”
“Tớ mà học hành chểnh mảng, cà lơ phất phơ như cậu thì bảo đảm mẹ tớ sẽ quét tớ ra khỏi nhà.”
“Tiểu gia tớ học hành chểnh mảng, cà lơ phất phơ bao giờ? Điểm Tổ hợp Khoa học tự nhiên ăn đứt cậu đấy nhé.”
“Nhưng Ngữ văn và Tiếng Anh của cậu siêu kém.” Thi Âm cực kỳ khó hiểu: “Chỉ cần học vài từ vựng là kiếm được mấy chục điểm rồi, sao cậu lại không học?”
“Vì quá lãng phí thời gian.” Nam sinh uể oải huơ xấp đề cương vào không khí: “Những thứ chỉ cần vài tuần là có thể nhớ thì tại sao cứ phải lãng phí đến ba năm để học? Vì phải làm đi làm lại một việc quá nhiều nên nhân loại mới càng ngày càng đần đó.”
“Được rồi.” Nữ sinh đã hiểu, “Không liên quan gì tới nhân loại hết, chỉ là vì cậu thông minh quá nên mới không hề sợ hãi thôi.”
Việc này cũng giống như những người chơi bời suốt hai năm rưỡi, đến nửa năm cuối lớp mười hai mới đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu vùi thân học hành, cuối cùng thi đậu trường Thanh Hoa, Bắc Kinh. Nói đi nói lại thì cũng là đầu óc quá cao siêu.
Tạm thời không nói chuyện này nữa.
Thi Âm ngẫm nghĩ, gọi cậu:
“Bùi Thời Khởi ơi.”
“Thi Âm, tớ có một yêu cầu.”
“Cậu nói đi.”
“Sau này lúc gọi tớ, hãy chỉ gọi là Bùi Thời Khởi thôi, tuyệt đối đừng thêm chữ “ơi” vào phía sau.”
“… Logic gì đây?”
“Tớ có linh cảm mỗi lần tăng thêm hậu tố, chắc chắn sẽ kèm theo tin tức không tốt. Bình thường mỗi lần như vậy là tớ không muốn nghe.”
“…”
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Bùi Thời Khởi ơi.” Cô khựng lại, “Lúc nãy tớ vô tình, thực sự chỉ là vô tình, nhìn thấy bài kiểm tra Tiếng Anh của cậu.”
Thi Âm vốn dĩ muốn nói thêm vài câu lót đường nữa nhưng không ngờ đối phương lại cực kỳ thẳng thắn:
“Ừ, đúng đó, đúng là tớ viết về cậu.”
“Sao cậu lại viết về tớ?”
“Ai bảo cậu ngồi trước mặt tớ, tớ ngẩng đầu là nhìn thấy cậu trước nhất. Hơn nữa thông tin của cậu rất dễ nhớ, tớ khỏi mất công nghĩ cái mới.”
Sinh ngày 17 tháng 7, cao 1m70, biệt danh Pháp sư mười bảy, số may mắn là 17.
Đối với Bùi Thời Khởi mà nói, đây quả thực là thông tin cá nhân dễ nhớ không gì sánh bằng.
… Ok, lý do rất hợp lý.
“Nhưng cậu viết thì cứ viết bình thường thôi, không dưng trù ẻo tớ làm gì?”
“Trù ẻo gì cậu chứ?”
“Cậu viết: Thi Âm, 17/7/2001 – 26/9/2018, không trù ẻo tớ thì là gì?”
“… À.” Nam sinh nhíu mày trầm ngâm: “Thì ra là ý đó hả?”
“Nếu không cậu cho là gì?”
“Tớ cứ tưởng là giới thiệu vắn tắt về ai đó.”
“Thì đúng là giới thiệu vắn tắt về ai đó mà.”
“Vậy đúng rồi còn gì.” Cậu tỏ ra rất khó hiểu: “Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng chín, tớ đâu biết được tương lai nên khi viết giới thiệu về cậu thì chỉ viết tới hôm nay thôi, làm sao tớ biết lúc hai mươi bảy tuổi cậu có cao lên nổi 1m8 hoặc đột nhiên biến thành đàn ông hay không đâu.”
“…”
Thi Âm hoàn toàn bất lực: “Cậu ngốc hả? Ý tớ là với người còn sống, năm qua đời để trống là được!”
“Chỗ đó là chỉ năm mất hả?” Cậu nhíu mày, “Nhưng tại sao đó lại cứ phải là năm mất? Trên bài mẫu rõ ràng có ngày tháng mà.”
“Đại ca à, bài mẫu viết về William Shakespeare, Shakespeare qua đời rồi nên đương nhiên có ngày tháng.”
“Mắc gì tớ phải đi tìm hiểu người được nhắc đến trong bài mẫu chứ. Đề bài nói viết về người ở xung quanh, vậy theo logic thông thường thì tất nhiên bài mẫu phải viết về người ở xung quanh giáo viên chứ.”
“…”
Thiếu niên nhíu mày, chợt nhận ra điều gì, cậu đỡ trán, đôi chân mày cương nghị cũng vương nét cười trong sáng:
“Vậy đó là ngày tháng năm mất thật hả? Ha ha ha ha, nếu vậy cậu… buồn cười chết mất.”
Rốt cuộc cậu buồn cười hay tớ buồn cười!
Lúc chấm bài thi, Thi Âm có dự cảm ngày mai bài văn này chắc chắn sẽ bị cô dạy Tiếng Anh đưa lên màn hình chiếu làm mẫu cho “lỗi sai cơ bản”, sau đó sẽ trở thành từ ngữ lưu hành trong lớp, còn cô là “thiếu nữ tuổi hoa chết vào một ngày tháng 9 năm 2018”.
Giống như hôm nọ, thầy dạy Hóa viết một phương trình hóa học, gõ lên bảng hỏi: “Vậy CH3CH2OH + Na sẽ có phản ứng gì? Sinh ra khí hydro, rồi gì nữa? Phía trước là gì? Bùi Thời Khởi, đừng ngủ nữa, em đứng dậy trả lời cho thầy, phía trước là gì?”(1)
Thiếu niên vò mái tóc rối bù đứng dậy, giọng ngái ngủ: “Phía trước ạ? Phía trước là Thi Âm.”
Cả lớp im ắng vài giây, sau đó cười vang.
Tới giờ thể dục buổi chiều, hơn nửa khối 11 đều biết: “Phản ứng hóa học giữa CH3CH2OH và Na sẽ sinh ra Thi Âm.”
(1) Phương trình hóa học trong câu