Thi Âm tạm thời không có tâm trạng suy nghĩ Leonardo DiCaprio trông thế nào bởi vì sự việc bất ngờ đầy hoang đường hiện tại khiến cô càng phiền não hơn cả lúc không giải ra bài tập.
Đầu sỏ gây tội Hứa Tập An đứng đần mặt ra, mãi tới khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo phát ra từ thiếu niên bên cạnh, người cậu ta mới giật tưng một cái tựa như vừa tỉnh mộng, tiến lên kéo tay áo nữ sinh:
“Xin lỗi nữ… bạn học, ngộ thương, thực sự là ngộ thương, tớ nhỡ tay. Thương thế của cậu thế nào rồi? Có cần tới phòng y tế không? Nếu có chuyện gì, tớ và cả Bùi Thời Khởi sẽ cùng chịu trách nhiệm.”
… Bị một cái bánh bao mềm đập trúng mà cũng bị thương? Bộ người cô làm bằng thủy tinh hay gì?
Nếu không phải vì giọng nói của đối phương quá chân thành, Thi Âm sẽ nghĩ cậu ta đang mỉa mai mình.
Cô lùi về sau, lẳng lặng tránh tay cậu ta, nhẹ giọng: “Không cần, lần sau cẩn thận một chút.”
Tuy miệng nói thế nhưng ánh mắt lại không phải thế. Cô nhíu nhẹ mày, giọng nói lãnh đạm, dáng vẻ xa cách, ngay cả câu “Không sao” cũng không thèm nói cho người ta nghe. Rất kiêu ngạo.
Giang Diệu đứng bên cạnh thấy là lạ, Thi Âm rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, nho nhã lễ độ, chưa bao giờ so đo với người khác. Trước đây, nếu chỉ có chút chuyện cỏn con thế này, Thi Âm không hề để bụng, ngược lại còn tốt bụng chủ động xoa dịu không khí chứ không phải như bây giờ, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt.
Hứa Tập An cũng nhận ra nữ sinh trước mặt không thân thiện, cậu ta không biết phải nói gì bèn luống cuống kéo tay áo của Thập Thất ca để cầu cứu.
Chủ yếu là vì Thi Âm nổi tiếng quá. Cô xinh đẹp, học giỏi, tốt tính, quan hệ với người xung quanh cũng tốt, là MC của khối lớp 10 ở các hoạt động của trường, cũng là MC được yêu thích nhất trên kênh radio trường, mỗi lần cô lướt qua một lớp học, tiếng xì xào bàn tán lập tức vang lên. Lúc đối diện với cô, chẳng hiểu sao các nam sinh trong trường đều co rúm cả lại, cũng giống như các nữ sinh sẽ tự động hồi hộp khi đối mặt với Bùi Thời Khởi.
Dẫu sao, Bùi đại gia cảm thấy tay áo của mình sắp rách đến nơi rồi. Nhưng nói gì thì nói, sự việc buồn cười hôm nay cũng bắt nguồn từ sự ngu ngốc của đồng đội heo nên mới ảnh hưởng đến người vô tội, đối phương không có lỗi gì cả.
Sai thì xin lỗi là việc nên làm. Nếu xin lỗi mà người ta không chấp nhận thì cũng chỉ còn cách tiếp tục xin lỗi. Giữa đàn ông với nhau, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa bằng một chai coca ướp lạnh, nữ sinh hơi mảnh mai thì có thể đưa thêm một chai.
Đáng tiếc hiện tại không có thức ăn hay đồ uống gì cả, đưa thẳng tiền thì sỉ nhục người ta quá, vì vậy sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, thiếu niên lấy một cái bánh bao trong túi ra, cầm cổ tay của nữ sinh lên, trước khi cô kịp phản ứng thì đã đàng hoàng đặt cái bánh vô lòng bàn tay cô.
“Cái này dùng để xin lỗi.” Cậu vỗ vai cô, hào sảng nói: “Chúng ta coi như một nụ cười xóa bỏ ân oán, không ai so đo ai nữa.”
Một nụ cười xóa bỏ ân oán… Lời này phải do người bị hại nói mới hợp lẽ chứ nhỉ?
Ban đầu cô vô tình đụng trúng cậu, nhưng hôm nay cậu dùng “vũ khí” tấn công lại cô, còn lưu lại vụn bánh bao trên người cô nữa, như vậy hai bên coi như có qua có lại.
Cô sửa đề cho cậu là “xâm phạm quyền riêng tư”, nhưng cậu cũng đọc truyện do cô viết, còn hỏi cô kết cục, như vậy miễn cưỡng coi như huề nhau.
Nhưng việc vẽ bậy lên đề thi của cô thì sao? Còn vẽ bằng bút mực nữa đó!
Thi Âm ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không ra cậu ta lấy cái gì để giảng hòa cho việc mình bị diss là heo chân ngắn và nhỏ đần Sahara, chẳng lẽ chỉ bằng một cái bánh bao có giá ba xu này?
Quá bất công!
Đáng tiếc cô phản xạ quá chậm.
Đợi đến khi cô nghĩ ra, nam sinh đã đi vào phòng học, bóng lưng tiêu sái, bước chân lười nhác, dùng hành động thực tế để phán quyết vụ án: Chỉ cần cậu nhận lấy cái bánh bao này thì chúng ta chính thức hòa giải.
Dù cái bánh bao tượng trưng cho hòa bình và hữu nghị này là do cậu tự ý nhét vào tay cô.
Nguyên tắc xã giao của Bùi đại gia đã thể hiện rõ rệt trên một cái bánh bao: Tôi xin lỗi bạn không phải xem bạn cần gì mà là xem tôi có gì.
Giang Diệu ôm hai má hú hét hệt như đang gặp thần tượng: “Bùi Thời Khởi đẹp trai quá xá đẹp trai chết mất đẹp trai rụng rời cha mẹ ơi, tớ cũng muốn ăn bánh bao của cậu ấy!”
“… Đừng mơ nữa, có thời gian theo đuổi thần tượng, chẳng thà suy nghĩ cảnh Leonardo DiCaprio cầm súng nước còn hơn.”
“Thi Âm, tớ cho phép cậu im lặng năm phút.”
“Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Lão Dương nói ở giai đoạn này, chúng ta phải thanh tâm quả dục, loại trừ tạp niệm.”
“Hơ, có ma mới đi tin lão Dương, tớ nói cho cậu biết…”
“Nói cái gì mà nói? Còn không mau vào lớp đi, hai đứa đứng ngoài này làm gì? Không học à?”
“Xin lỗi thầy ạ, chúng em vào ngay.”
Điều thứ nhất về ánh hào quang của nam chính Bùi Thời Khởi: Giáo viên luôn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để túm cổ học sinh.
Mà nhân vật phản diện Thi Âm không biết thời thế nên chắc chắn sẽ gặp quả báo.
***
Được rồi, bất kể đoạn nhạc dạo dài dòng đến đâu, quanh co thế nào, cuối cùng Thi Âm cũng thuận lợi vào “cái nôi cách mạng tiến đánh Thanh Hoa Bắc