Edit: Sa [1]
Nếu Bùi Thời Khởi là thiên tài khoa học tự nhiên có tư duy logic phi thường cùng năng lực suy luận vô hạn thì Thi Âm là thiên tài văn nghệ xuất chúng với năng khiếu siêu phàm.
Cô bắt đầu học vẽ tranh từ mùa hè năm lớp mười hai, đến khi tốt nghiệp đại học thì đã có thể xuất bản bộ truyện tranh đầu tay, không những thế, lượng tiêu thụ còn vực dậy công ty phát hành đang đứng trên bờ thẳm, bất cứ bài báo nào liên quan đến cô thì đều có biệt danh “Thiếu nữ truyện tranh thiên tài” đi kèm. Về phần vì sao lại là thiếu nữ thì nói thật, chính bản thân cô cũng ngượng.
Thi Âm học ngành công nghệ thông tin nhưng sau khi tốt nghiệp đại học lại không đi theo hướng học nghiên cứu sinh công nghệ thông tin, cũng không trở thành tác giả truyện tranh chuyên nghiệp mà lại vô tình bước chân vào con đường dẫn chương trình, kết quả là chương trình đầu tay lại đạt được kỷ lục tỷ suất người xem của đài. Ưm, trong chuyện này có lẽ phải cảm ơn Bùi Thời Khởi.
Bùi Thời Khởi – khi ấy đã là ngôi sao mới trong làng khởi nghiệp, đồng thời cũng là chàng trai vàng trong làng phú nhị đại – về trường cũ diễn thuyết và video diễn thuyết được tung lên mạng nên đã trở thành “lưu lượng mới quốc dân”. Trong video, anh cầm micro đứng trên sân khấu nói chậm rãi, chất lượng video kém đến không thể kém hơn nhưng đường nét khuôn mặt điển trai vẫn khiến lòng người rung động, vì quá rung động nên leo lên hotsearch luôn. Sau đó, quan hệ mẹ con của anh và Lâm Mạn Thiến được tiết lộ, Weibo bị sập suốt ba tiếng.
Bắt đầu từ hôm ấy, Tiểu Bùi tổng lập tức trở thành miếng bánh thơm trong mắt truyền thông. Trong giới tài chính và kinh tế, giới giải trí, giới thể thao điện tử, giới thời trang, thậm chí là giới tình yêu và hôn nhân, anh đều là tiêu điểm, ai cũng muốn giành trước thời cơ, muốn mời anh trả lời phỏng vấn, tham gia chương trình, quay chụp tạp chí. Song, cuối cùng, Bùi Thời Khởi lại bất ngờ chọn một chương trình mới không chút tiếng tăm của đài truyền hình C, nghe đồn, vì quá khó tin nên chỉ là nghe đồn, nghe đồn là vì nể tình nên mới tham gia.
Nể tình? Nhân viên đài C hoảng hồn, chương trình này từ đạo diễn cho đến quay phim, ai tai to mặt lớn đến độ khiến Bùi Thời Khởi phải nể tình?
À, hóa ra là nể cái tình của người dẫn chương trình.
Thi Âm bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho chương trình này vì cô không chỉ đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình mà còn tham dự rất nhiều khâu sản xuất. Talk show đầu tiên trong đời, cô muốn cái gì cũng phải tốt nhất, thậm chí còn tẩu hỏa nhập ma, điều ước sinh nhật năm nay là “Ước Bùi tổng tham gia chương trình của con”, nghiêm túc ước xong còn lén hé một mắt quan sát phản ứng của đối phương.
Anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cốc đầu cô: “Bùi tổng chỉ ước em ngủ trước mười hai giờ tối thôi.”
“Vậy anh có tham gia không?”
“Anh cân nhắc đã.”
“Cân nhắc cái gì?”
“Phương diện nào cũng cần phải cân nhắc.” Anh mập mờ nhướn mày, giọng nói trầm ấm chậm rãi, “Ví dụ như thù lao của các em thế nào?”
Thi Âm thấy có đường sáng, vội rút nến, hào phóng đẩy bánh kem tới chỗ anh: “Cho anh hết!”
“…”
Cuối cùng, Tiểu Bùi tổng vẫn chấp nhận mức thù lao đó, mặc áo len quần kaki giống như đồ đôi với người dẫn chương trình tiêu sái bước vào trường quay.
Trong toàn bộ quá trình ghi hình, đôi mắt luôn ẩn hiện ý cười, gương mặt sáng ngời, lại còn đánh piano ngay tại trường quay, hoàn toàn không giống doanh nhân thành công mà giống thiếu niên căng tràn nhựa sống, một giây sau là có thể ôm quả bóng rổ chạy ra sân bóng hơn…
Trong lúc biên tập hậu kỳ, nỗi niềm tư lợi của đạo diễn bộc phát mạnh, cắt nối vô số cảnh đặc tả gương mặt của anh. Vì vậy, vào tối phát sóng chương trình, trên bảng hotsearch Weibo xuất hiện một đề tài: “Ông trời có thể thiên vị một người tới mức độ nào?” kèm theo mấy tấm ảnh góc nghiêng thần thánh của Bùi Thời Khởi khi đang đánh đàn piano và chơi game trong chương trình.
“A a a tim tui đập bịch bịch bịch bịch!”
“Bùi tổng của em còn có cái gì không biết hông?”
“Ha ha ha ha đến cả cái ghế ảnh ngồi mà tui cũng thấy nó sang chảnh lạ.”
“Game gì dzạ? Tui tải chơi ngay. Tui muốn muốn biết cái game nó ra làm sao mà khiến chồng tui mê mẩn [đầu chó][đầu chó][đầu chó]”
…
Bỏ qua hết thảy yếu tố ngoài lề thì bản thân chương trình cũng rất hấp dẫn. Kịch bản được Thi Âm viết rất tốt, phần lớn câu hỏi không phải là kiểu thổi phồng để tuyên truyền, không phải những câu hỏi cũ rích nhàm chán, cũng không phải các vấn đề mang nặng tính học thuật và chuyên sâu. Đồng thời, Bùi Thời Khởi trả lời cũng rất hay, ngắn gọn súc tích. Tóm lại, sau khi phát sóng, chương trình rất được đón nhận. Trong đó, chuyên mục tạo được tiếng vang nhất, được lan truyền rộng rãi trên mạng nhất là chuyên mục hỏi nhanh đáp nhanh.
Thi Âm cầm kịch bản, cười nhẹ: “… Trước khi phỏng vấn, chúng tôi đã làm một bảng khảo sát nhỏ nhằm tìm hiểu xem các vấn đề mà mọi người muốn biết về anh nhất, sau đó chọn ra mười câu hỏi được bình chọn cao nhất. Các câu hỏi không khó, nhưng phải trả lời ngay chứ không qua suy nghĩ.”
Bùi tiên sinh gật nhẹ đầu, dựa vào lưng ghế: “Cô hỏi đi.”
“Câu đầu tiên, được bình chọn nhiều nhất là: Bao giờ phát hành “Dị đồ” 2?”
“Nửa đầu năm sau, trước mùa hè.”
“Tự thấy bản thân là người cảm tính hay lý tính?”
“Cảm tính.”… Xạo sự.
“Lúc không làm việc thích làm gì nhất?”
“Hẹn hò.”
“…”
Người trả lời thì không chút do dự, còn người hỏi lại lúng túng.
“… Anh tin vừa gặp đã yêu hay lâu ngày sinh tình?”
“Vừa gặp đã yêu.”
“Mối tình đầu là từ hồi nào?”
“Hồi trẻ.”
“Lúc tâm trạng không tốt sẽ làm gì?”
“Chơi bóng, ngủ, hẹn hò.”
“… Con vật thích nhất là?”
“Cá mập.”
“Ước mơ lớn nhất?”
“Lớn nhất à, vậy thì là thảo luận về thiên văn học với người ngoài hành tinh.”
“Ồ, quả là ước mơ to lớn. Câu cuối cùng, hình mẫu lý tưởng là gì?”
“…” Đối phương bỗng im lặng. Từ đầu đến giờ luôn trả lời rất lưu loát thì bây giờ lại chợt dừng lại ở câu cuối cùng. Anh hơi ngước mắt, khóe môi khẽ nhướn. “… À, câu này hơi phức tạp, tôi rất khó để nói rõ.”
Trực giác của Thi Âm mách bảo con người này lại giở trò nhưng đạo diễn cực kỳ hưng phấn ra hiệu cho cô, còn viết lên tấm bảng một chữ to đùng: HỎI!!!
Cô không thể làm gì ngoài việc giữ vững thái độ hòa nhã cực kỳ chuyên nghiệp, cười: “Ví dụ có yêu cầu thế nào, có thể nói cụ thể không?”
“Hưm… Tóc dài.” Anh nhướn môi, tầm mắt lơ đễnh rơi trên người cô, ngữ điệu nhẹ tênh: “Hơi xoăn, mái thưa.”
“Ừm hứm, chỉ có yêu cầu về tóc thôi ư?”
“Về tuổi tác thì có thể lớn hơn tôi, còn về chiều cao thì… cao một chút, 1m69 là đẹp nhất.”
“Mắt to, da trắng,