Phong Dịch cảm thấy buổi hẹn hôm nay cũng không đến nỗi quá tệ.
Chỉ một câu khích lệ ngắn ngủn của Kiều Ly đã khiến cặp tai vô hình trên đầu cậu dỏng lên, miệng cứ cười toe toét mãi.
Kiều Ly cũng cười, không khí mờ ám từ từ lên men giữa hai người.
Đôi mắt Phong Dịch lại bắt đầu đảo trái đảo phải, sau đó thừa dịp Kiều Ly không chú ý mà chạm khẽ môi cô nhoáng một cái.
Phong Dịch rất cao, để trộm một nụ hôn lãng mạn ngọt ngào mà chúi hết người xuống trông khá buồn cười.
Hôn xong cậu rút quân ngay lập tức vì sợ Kiều Ly sẽ giận.
Cậu chắp tay sau lưng như ông cụ đang đi tản bộ công viên, dời qua chỗ khác đứng ngay, vừa nhìn đã biết là có tật giật mình: "Ôi... Nóng quá! Chị có thấy nóng không? Em nóng quá!"
Kiều Ly:....
Đi được mấy bước, nhận ra Kiều Ly không đuổi kịp, cậu lại khựng bước, xoay "Vèo" chuẩn một trăm tám mươi độ về phía Kiều Ly, chắc là di chứng học quân sự.
Kiều Ly đã bị cậu chọc cười không biết bao nhiêu lần hôm nay, cô cong môi vươn tay về phía cậu, cậu lập tức nhét móng vuốt của mình vào tay cô.
Hai người nắm tay nhau về nhà.
Phong Dịch bám người như sam, sau cả tháng chưa gặp Kiều Ly cậu đời nào muốn về nhà, cứ nhìn Kiều Ly với vẻ mong ngóng cô sẽ chứa chấp mình.
Bố cậu là kiến trúc sư, đã định cư ở châu Úc nhiều năm. Mẹ cậu thì cứ rong ruổi hết trong lại đến ngoài nước. Khi Phong Dịch vừa thi Đại học xong thì mẹ cậu đã bỏ cậu lại tới châu Úc thăm chồng luôn.
Nói thật thì, trông ánh mắt cậu như thế thì ai mà từ chối nổi?
Kiều Ly đồng ý, thế là cậu hớn ha hớn hở theo cô về nhà.
Vừa vào nhà, dáng vẻ đáng thương ban nãy đã mất hút, trông cậu giống hệt cô vợ hiền mới đi công tác một tháng về. Cậu vừa đổi giày vừa liếc nhìn sô pha trong nhà hỏi tỉnh bơ: "Ơ? Chị thay sô pha à?" Còn sờ một chút rồi khen, "Không tồi, không tồi, sô pha này có vẻ hợp với nội thất trong nhà hơn cái trước."
Lại sờ soạng bàn trà: "Bám bụi nè, gần đây thời tiết không tốt, bụi bặm nhiều, nên thuê người giúp việc mới phải."
"Tủ lạnh sao trống không thế này chẳng có đồ ăn gì thế? Lúc em không ở đây có phải chị chẳng thèm mua đồ ăn không?"
Kiều Ly xấu hổ đáp: "Dạo này bận quá, đi làm liên miên."
"Tôi mệt quá, đi tắm trước, cậu..." Kiều Ly nhìn cậu cư xử như chủ nhân ngôi nhà thì lẳng lặng nuốt mấy chữ "cứ tự nhiên" vào bụng.
Tắm xong, thấy bàn chải và ly đánh răng trên bồn rửa mặt, cô mới sực nhớ mà nhắc Phong Dịch: "Trong nhà không có đồ ngủ cho cậu, tôi kiếm cho cậu cái áo thun để thay nhé?"
Phong Dịch đang dọn dẹp trong bếp, thò đầu ra nói: "Không cần không cần."
Kiều Ly lại hỏi: "Vậy quần lót thì sao? Cậu xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua quần lót dùng một lần đi."
"Không cần không cần." Phong Dịch chạy vào phòng ngủ của cô, đem một bộ đồ ngủ của nam và quần lót ra.
Kiều Ly kinh ngạc: "Lấy đâu ra thế?"
"Lúc trước em mang tới nhà chị." Phong Dịch nói, "Lúc sắp đi nhập học đấy, hôm đó chẳng phải em cầm một đống đồ đạc tới đây sao."
Kiều Ly nhớ hình như có chuyện như thế, nhưng lại không có ấn tượng mấy, thật ra lần nào cậu tới mà chẳng mang theo đồ, cô cứ tưởng lần ấy cũng như những lần trước hoặc là đồ dùng sinh hoạt nhà cô bị thiếu gì đó.
Trong lúc Phong Dịch chui vào phòng tắm tắm rửa, Kiều Ly đi vào phòng ngủ, lúc này cô mới để ý thấy chiếc thùng chữ nhật bằng vải dưới bàn để máy vi tính, bên trong đựng đủ loại quần áo, ngay cả quần lót cũng có cả tá.
Chậc. Kiều Ly ngồi xổm trên mặt đất, tự hỏi rốt cuộc cô đã cho để cậu xâm