Lễ Quốc khánh chóng vánh trôi qua, Phong Dịch phải về lại trường.
May là ngay từ năm Nhất, chương trình học của ngành cậu đã rất nặng nên cậu mới được giải thoát khỏi nỗi khổ tương tư Kiều Ly.
Kiều Ly cũng giống Phong Dịch, cô bận tối mày tối mặt. Hai con người cách xa nhau mấy trăm cây số đều cố gắng phấn đấu vì cuộc sống của mình.
Một ngày nọ, sau khi đánh răng xong, Phong Dịch đang định lên giường đi ngủ đúng giờ thì đột nhiên bị thu hút bởi tin nhắn trong nhóm.
Cuộc thi Kiến trúc xây dựng toàn quốc, tiền thưởng giải Nhất rất hậu.
Cậu động lòng. Kiều Ly đã sớm độc lập về kinh tế, mà cậu vẫn còn ngửa tay xin tiền ba mẹ, vừa nghĩ đã thấy giữa hai người có quá nhiều điểm khác biệt.
Cậu cố ý tìm hiểu về thông tin cuộc thi, năm ngoái cũng có sinh viên năm Nhất đạt giải. Những cuộc thi kiểu này không liên quan mấy tới kiến thức trên lớp mà phần lớn đều dựa vào tự học.
Cậu tải thông tin cuộc thi xuống, mua mấy quyển sách tham khảo dày cộm và phần mềm học tập, bắt đầu dốc toàn lực cho chuyện này, đến cả Kiều Ly cũng nhận ra dạo này cậu không gọi cho cô.
Đầu tiên cô thấy là lạ, nhưng kinh nghiệm tích lũy trong quá khứ đã khiến cô quen với chuyện này, nên cũng chẳng để tâm.
Phong Dịch không ngủ sớm nữa, đêm nào cậu cũng ôm sách và máy tính xách tay tới phòng tự học đọc suốt đêm, một tháng căng thẳng nhanh chóng trôi qua, cả đời cậu chưa bao giờ nỗ lực học tập như thế, song cuối cùng chỉ giành giải Nhì toàn quốc.
Đối với một sinh viên năm Nhất chỉ dành một tháng để chuẩn bị mà nói thì thành tích này đã rất tốt, thầy hướng dẫn còn cố ý công khai tuyên dương cậu trong đại hội cuối năm.
Phong Dịch lại thấy tiếc rẻ không thôi, cậu cầm thẻ ngân hàng đi một vòng mấy cửa hiệu cao cấp, cuối cùng nhận ra phải góp thêm tiền tiêu vặt vào mới đủ mua cho cô một sợi dây chuyền.
Tiền tiêu vặt của cậu rất rủng rỉnh, gom góp từ hồi cấp Ba tới giờ cũng được kha khá. Nhưng cậu không muốn dùng tiền tiêu vặt, cậu bực bội nghĩ: Ắt hẳn Chu Triết đều dùng tiền anh ta kiếm được để mua quà cho cô.
Sau khi yêu đương, cậu bắt đầu theo trường phái bi lụy, ngắm trăng sáng cũng cảm thấy chói mắt, giống hệt nam chính trong phim Hàn thời xưa, làm bộ bộc bạch nỗi lòng của mình cùng ánh trăng: "Kiều Ly, em phải làm sao để tới gần chị hơn đây?"
Nỗi buồn của cậu nhanh chóng được trút xả.
Lớp Kiến Xây đi chơi chung với nhau một ngày. Tới tối liên hoan, vì đố kỵ mà đám con trai trong lớp liên tục rót rượu cho cậu, còn đám con gái cũng tới mời rượu cậu với khuôn mặt đỏ bừng vì mến mộ.
Nhìn khắp lượt, hầu như ai cũng uống một ly với Phong Dịch.
Cậu vốn tốt tính không biết từ chối, cứ thế uống tới say sẩm mặt mày, đến nói chuyện cũng ngọng nghịu.
Thế rồi cậu túm lấy Mạnh Sơn đòi uống sữa.
Bình thường cậu không thích giao lưu với bạn bè cùng lớp. Trong mắt đám con gái, cậu là một nam thần giỏi giang lạnh lùng, không ngờ khi say lại trở nên đáng yêu như thế, bọn họ ai nấy đều thính tai, cố ý hóng chuyện bên này.
Mạnh Sơn đè Phong Dịch xuống: "Uống sữa gì nữa, mày còn muốn cao thêm chắc?"
Phong Dịch mơ mơ màng màng gật đầu: "Đúng thế, tao muốn cao thêm 0.12 phân nữa."
Mạnh Sơn gạt phăng một cách tàn nhẫn: "Không phải là vì mày hè mang vớ mỏng đông mang vớ dày à."
Phong Dịch phật ý, buồn bực không đáp.
Cậu trẻ con đáng yêu như thế khiến đám nữ sinh trong lớp mở cờ trong bụng, nữ thần được chào đón nhất lớp bèn to gan tới ngồi cạnh Phong Dịch, bắt chuyện với cậu: "Cậu rất cao mà, sao vẫn không hài lòng?"
Phong Dịch lắc đầu: "Không cao, phải cao thêm tí trông mới đàn ông."
Nữ thần cười dịu dàng: "Trông cậu rất đàn ông mà, mình hiếm thấy có nam sinh nào chịu khó rèn luyện như cậu đấy." Đám con trai trong lớp nhìn cảnh này mà nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Sơn là người ngứa mắt đầu tiên, người ta đã có chủ mà còn tán tỉnh cái gì.
Cậu ta nói thẳng với nữ thần: "Vì cậu ta có mối tình chị em, muốn trông đàn ông hơn để xứng đôi với chị gái kia."
Mặt nữ thần khá khó coi, quay đầu sang nhìn Phong Dịch để xác nhận.
Phong Dịch giơ ngón tay cái với Mạnh Sơn: "Chuẩn!"
Nữ thần cũng không tính bỏ cuộc: Tình chị em thì tình chị em, cô ta cũng rất có khí chất chị đại mà.
"Sao lại thích tình chị em?" Cô vén tóc ra sau tai để khoe ra đường cong khuôn mặt.
Phong Dịch lẩm bẩm: "Vì... vì... nữ hơn ba ôm gạch vàng."
Nữ thần phì cười, chưa kịp thốt ra câu "Cậu đáng yêu quá!" thì đã bị câu nói kế tiếp của Phong Dịch làm choáng váng đến đầu đầy sao.
Cậu nói: "Hơn sáu tuổi sẽ ôm những hai viên gạch vàng, đương nhiên tốt nhất là ôm 2.33333333333333......"
Mạnh Sơn bịt miệng cậu lại để ngăn cậu tiếp tục nói nhảm: "Đừng nói nữa." Rồi quay sang giải thích cho nữ thần, "Ý nó là thích người hơn bảy tuổi."
Nữ thần đơ mặt, bỏ lại một câu "Xem ra đã say thật" rồi đi mất hút.
Phong Dịch vẫn lẩm bẩm tiếp: "Mạnh Sơn, mày cho tao uống sữa bò gì mà tao say luôn vậy?"
Đám người chơi đã đời rồi giải tán, Phong Dịch hứng gió đêm một lúc thấy đỡ say hẳn.
Khi về đến cổng trường, cậu đột nhiên đứng hình.
Theo tầm mắt cậu, mọi người nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu ven đường, có một người phụ nữ đang tựa vào cửa xe, mặc trang phục công sở trông rất chuyên nghiệp, tóc xõa trên vai, vì khuất sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng vừa nhìn bóng dáng đã biết đẹp mê hồn.
Bọn họ thấy nam thần lạnh lùng Phong Dịch như bị ai đó ấn công tắc