Edit: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team- ---------❤----------
Trải qua mấy ngày quan sát, rốt cuộc Tô Mị cũng đã tìm được cơ hội tiếp cận Bạch Diệu, hơn nữa còn có thể lấy được tín nhiệm của hắn.
Lại nói, cơ hội này, là bởi vì Hạ Lương mới có được.
Qua nhiều ngày như vậy, tuy rằng tiếp xúc với Hạ Lương không nhiều, nhưng Tô Mị vẫn có thể hiểu được bảy tám phần tính tình của Hạ Lương.
Trong mắt Tô Mị, tuy là Hạ Lương thông minh, tính tình cũng hơi khó nắm bắt được, nhưng mà có một việc có thể xác định ——
Đó chính là cô căn bản không hề hiểu được cái gì gọi là tình yêu hoặc tình người, thậm chí có thể nói tại phương diện tình cảm nam nữ cô không hề hiểu một tí nào.
Rõ ràng ánh mắt Bạch Diệu nhìn cô ngày một nóng hơn, chỉ hận không thể đem cô khảm vào thân thể của hắn, có khi Tô Mị nhìn thấy ánh mắt như vậy, da đầu cũng tê rần, sắc mặt đỏ cả lên, người mềm nhũn ra.
Cho dù ánh mắt kia không hề nhìn về phía nàng ta.
Nhưng mà, nàng ta có thể nhìn thấy được, Hạ Lương đối với ánh mắt này không có bất kỳ cảm giác gì, không hề có một tí cảm xúc ngượng ngùng hay xấu hổ mà nữ nhân nên có, hoặc là cảm giác chán ghét không thích gì cả.
Trong mắt Hạ Lương, nàng ta không hề thấy được một tí tính ý gì đối với Bạch Diệu. Đôi mắt kia, quá mức sạch sẽ!
Lúc ý thức được việc này, Tô Mị lại cảm thấy đồng tình cho Bạch Diệu, yêu phải một người vô tâm vô tình như vậy, lại cứ một mực lao vào, cho dù hắn đào phim đào phối cho đối phương thì sao, cũng không biết khi nào mới được đối phương đáp lại đâu.
Chỉ là, Tô Mị đương nhiên cũng không phải thật lòng đồng cảm với hắn, đối với phản ứng của Hạ Lương, nàng ta nhìn vào trong mắt, vui ở trong lòng!
Nàng ta biết, chính nàng ta vẫn còn cơ hội mà.
Một người nam nhân, lúc biết được người mình yêu không yêu mình, sẽ đánh đổi hết tất cả mọi thứ để cầu lấy một tấm chân tình, hay là sẽ bị kích thích muốn tìm một nữ nhân khác để an ủi đây?!
Đương nhiên Tô Mị sẽ không biết phản ứng của Bạch Diệu là thế nào, nhưng cho dù là thế nào đi nữa, với nàng ta đều không sao cả, đều là cơ hội.
Nàng ta có thể bày tỏ lòng trung thành của mình với Bạch Diệu, nói với hắn có thể nghĩ kế giúp hắn, giúp hắn kích thích Hạ Lương, hoặc theo đuổi Hạ Lương, để nàng hiểu rõ tình cảm của hắn, để nàng yêu hắn.
Cứ như thế, nàng ta sẽ mượn Hạ Lương để mà đứng lên chiếc thuyền của Bạch Diệu, thậm chí còn có thể được hắn xem trọng nữa.
Chờ đến khi Bạch Diệu tín nhiệm nàng ta, lúc đó nàng ta có trăm loại phương pháp khiến Hạ Lương mất đi trinh tiết, khiến nàng thân bại danh liệt, khiến nàng trở nên dơ bẩn, đến lúc đó, Bạch Diệu sẽ vấn yêu nàng như cũ sao?
Ha ha! Dù sao Tô Mị cũng không tin!
Trong lòng đã quyết định chủ ý, hai ngày tiếp theo, cuối cùng Tô Mị cũng tìm được một cơ hội khó có được, chặn đường Bạch Diệu.
Chủ yếu là do "dục vọng khống chế" của Bạch Diệu đối với Hạ Lương đã đến mức phát rồ rồi.
Cho nên mặc dù vết thương của Hạ Lương đã kết vảy, đã có thể tự mình sinh hoạt, nhưng mà Bạch Diệu lại vẫn như hầu hạ cô như một đứa trẻ làm bằng gốm vậy.
Lúc vết thương Hạ Lương còn chưa khỏi hẳn, trừ khi phải xử lý công văn, nếu không hắn không hề muốn rời khỏi Hạ Lương.
Cho đến lúc thương thế của Hạ Lương tốt hơn một chút, có thể đi lại tự nhiên, lại càng biến thái hơn!
Cho dù là thượng triều, hay là xử lí chính vụ, hay là đi ra bên ngoài, Bạch Diệu đều mang theo Hạ Lương, càng miễn bàn là ăn uống ngủ nghỉ, hai người đều ở chung một chỗ.
Bộ dạng kia, chỉ ước sao có thể đem Hạ Lương bỏ vào trong túi, lúc nào cũng có thể mang theo bên người.
Thật ra, bây giờ Hạ Lương vẫn còn ngủ trên giường Bạch Diệu đấy! Ách, nhưng mà trước mắt chỉ là đắp chăn bông thuần khiết mà ngủ thôi.
Nếu Tô Mị biết điều này, tuyệt đối sẽ không còn tự tin với kế hoạch của mình nữa.
"Tướng quân, nô tỳ có việc muốn nói, là về Hạ tiểu thư." Tô Mị nhìn thấy Bạch Diệu lập tức xông lên, cũng không dám nói nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề ngay.
Rất sợ Bạch Diệu sinh ra cảm giác chán ghét trong lòng!
Nàng ta làm như
vậy là làm đúng rồi!
Bạch Diệu thấy nàng ta xông lên, vừa định quát bảo cút đi, nhưng mà ngay khi nghe nàng ta nhắc tới Hạ Lương, lập tức dừng chân lại, đôi tay để sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm nhìn về phía nàng ta, đôi mắt sâu xa hiện lên tia sáng sắc bén, lạnh giọng mà nói:
"Chuyện gì?"
Tô Mị hít sâu một hơi, cảm xúc hoảng sợ tan đi một ít, đây là lần đầu tiên nàng ta đối diện với khí phách thiết huyết thế này, cả người Bạch Diệu uy nghiêm, chỉ cảm thấy bị khí thế cả người hắn dọa sợ muốn quỳ xuống.
Ngày thường, lúc nàng ta nhìn thấy Bạch Diệu, toàn là lúc có mặt Hạ Lương cả, cả người ôn hòa vô hại, căn bản không hề có một tia sát khí thiết huyết mà chiến thần nên có nào.
Cho nên, Tô Mị đã từng vô số lần hoài nghi, người nam nhân đem một nữ nhân sủng lên trời thế này, ở trước mắt nữ nhân mình yêu không hề có điểm mấu chốt nào sao lại có thể là chiến thần khiến mọi người sợ hãi cơ chứ?
Nhưng mà, lúc này chân chính đối mặt với Bạch Diệu, Tô Mị lần đầu tiên cảm nhận được khí thế sâu sắc bất phàm của người nam nhân này.
Càng là như thế, trong lòng Tô Mị lại càng ghen tị, ghen tị với Hạ Lương có thể có được sự sủng ái hết lòng của một nam nhân ưu tú như thiên thần thế này.
Nàng ta nhất định phải phá hư hết tất cả! Phải cướp được Bạch Diệu về tay! Để hắn đem toàn bộ nhu tình mật ý đều đặt trên người nàng ta!
"Tướng quân, nô tỳ nhìn thấy đều phải sốt ruột thay tướng quân a! Nô tỳ có thể nhìn được, ngài đối với Hạ tiểu thư là đào tim đào phổi, nhưng mà hình như Hạ tiểu thư nàng không hề ý thức được tâm tư của tướng quân. Thậm chí....."
Tô Mị nói tới câu này, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diệu một cái, phát hiện đôi mắt hắn sắc bén như đao, rét lạnh như băng, giống như lập tức sẽ xé nát nàng ta.
Kiềm chế lại sợ hãi trong lòng, nàng ta cắn răng nói tiếp, "Tướng quân, chỉ sợ trong lòng Hạ tiểu thư căn bản không có ngài nha."
Bạch Diệu lạnh giọng nói, "Ngươi muốn chết?!"
"Không không! Tướng quân ngài phải tin tưởng nô tỳ! Nô tỳ nói như thế, thật sự là bởi vì lo cho hạnh phúc của tướng quân và Hạ tiểu thư a. Nô tỳ phát hiện, tâm tư của Hạ tiểu thư thuần khiết, chỉ sợ căn bản không hiểu được cái gì nữ nhi tâm tư, lại phát hiện ra tướng quân......cho nên lúc này mới cả gan mà nói ra."
Sắc mặt của Tô Mị tái nhợt, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi, nhưng cũng có kiên định và chân thành, khiến người ta không thể nào sự thật trong giọng nói của nàng ta.
Bạch Diệu nghe nàng ta nói thế chấn động một cái, đôi tay đặt sau lưng cũng nắm chặt lại thành quyền, việc khiến hắn gần đây vẫn luôn phiền lòng lúc này lại bị một thị nữ nói ra, khiến Bạch Diệu trong nháy mắt lập tức muốn giết chết nàng ta.
Nhưng mà, nghĩ đến Hạ Lương, lại nghĩ đến nỗi đau cầu mà không được của mình, Bạch Diệu liền nhịn xuống, chỉ là ánh mắt sâu hơn vài phần, lạnh giọng nói:
"Thuyết phục ta, nếu không kết quả của ngươi sẽ rất thảm."
Tô Mị hiểu rõ mình đã thắng cược được một nửa.
Tiếp theo đó, nàng ta không dám chậm trễ chút nào nữa, nói hết những phương pháp đã nghĩ lúc trước ra cho Bạch Diệu nghe.
Mà Bạch Diệu, nghe nàng ta nói, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt càng ngày càng trở nên thâm trầm, nhưng cũng không ngắt lời, cuối cùng mở miệng nói, "Vậy thì làm theo lời ngươi nói đi. Nếu như vô dụng, thế thì mạng ngươi cũng không cần giữ nữa."
-21.7.2018-Tìm editor đào hố cùng!Tìm editor đào hố cùng! Tìm editor đào hố cùng!