Chap 32: Đứa trẻ sâu sắc
"Mẹ ơi, cô Becky bị cảm không ra ăn được luôn sao?" - Ngồi trên bàn ăn chỉ còn hai mẹ con, bé con có chút trống trải bâng quơ hỏi, không nghĩ tới mẹ nghe nhắc tới tên Becky liền giựt mình buông cả đũa đang cầm trên tay.
Freen lúng túng cười giả lả, tay nhặt lại đũa lên, nhìn khuôn mặt thắc mắc của bé con trả lời: "À, cô Becky đã ăn cháo rồi, con cứ ăn đi!"
"Dạ!"
.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vivian đã làm xong hết bài tập của mình, nhìn Freen vẫn miệt mài với đống tài liệu và laptop trên bàn, bé con nói rồi xoay người rời khỏi phòng: "Mẹ ơi, con xuống phòng khách coi TV một chút nha."
"Ừm!"
Bé con lon ton chạy xuống nhưng không phải là phòng khách, nơi bé con đang đi tới là căn phòng của Becky, Vivian cũng đang tò mò muốn biết tình hình cô như thế nào.
CẠCH!
Đôi mắt to tròn nhìn lên người đang nằm ngủ trên giường, bé con đưa bàn tay nhỏ xíu ra chạm nhẹ lên mặt Becky, thân nhiệt quả là cao hơn so với mặt của bé, cô ấy bị sốt thật rồi.
"Con không gõ cửa mà vào luôn sao?" - Đôi mắt đen láy mở lên nhìn khuôn mặt sững sờ của Vivian vì kinh ngạc, Becky vươn tay ra nựng nhẹ lên cái má bầu bỉnh của bé con: "Con đó, biết quan tâm cho cô hay là coi thử cô đã chết chưa?"
Vivian khó chịu gỡ tay Becky khỏi má mình, bé tỉnh bơ trả lời: "Mẹ nói cô bị sốt nên con đoán cô không dậy nổi để mở cửa đâu, con kiểm tra xong rồi, vậy con ra ngoài đây."
"Hai mẹ con nhà này giống nhau thật!" - Becky cười thầm trong bụng, cô nhích người sang một bên rồi nhìn lên Vivian: "Có muốn nằm ở đây một chút không?"
"Cô muốn lây bệnh cho Vivian sao?"
"Ờ, vậy thì thôi." - Becky chẹp một cái, định sẽ nằm lại giữa giường nhưng Vivian đã nhảy ngay lên phần nệm trống bên cạnh cô ngồi xuống.
"Con không sợ lây bệnh nữa sao?"
Bé con trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: "Con mèo con hôm trước con nhờ cô cứu nó thật sự rất đáng thương đấy ạ."
"..."
"Cũng may mèo mẹ đã đến và giúp mèo con thoát khỏi cái cành cây đáng ghét kia."
"Con không có ý nói cô là cái cành cây đó chứ?" - Becky tự suy diễn ra tình trạng của mình với nhành cây trong câu chuyện của bé con, tay gác ra sau đầu thoải mái nhìn lên Vivian hỏi.
Bảo bối lắc đầu, đôi mắt trẻ thơ nhanh chóng phủ lên một lớp buồn bã: "Từ nhỏ con chỉ có mỗi mình mẹ bên cạnh chăm sóc, cô đột nhiên xuất hiện và chiếm lấy một khoảng thời gian của con và mẹ. Do đó con mới không thích cô."
"..."
"Giờ con không biết cảm giác của con với cô là gì nữa, nhưng con vẫn rất sợ hãi."
"Con sợ điều gì?" - Becky thắc mắc.
"Cô sẽ không giống như ba của con, bỏ lại Vivian và mẹ một mình nữa chứ?"
"..."
"Nếu cô không thể hứa được điều này với con, con sẽ không thể thích cô được đâu."
Becky nở nụ cười gượng gạo lảng sang chuyện khác, trước sự chân thành của một đứa trẻ đã làm cô cảm thấy bối rối, Becky không muốn lừa gạt Vivian, càng không thể hứa điều mình chưa chắc chắn thực hiện được.
"Con đó, mới bao nhiêu tuổi đã bày đặt ra điều kiện rồi, thích là thích thôi."
"Con nói thật mà, đừng tự ý véo vào má con nữa." - Vivian bực bội né bàn tay lại đang nựng má của mình, theo sự chuyển hướng của Becky cũng không còn nói về vấn đề này nữa.
"Vivian, cô chưa