Chap 42: Muốn cùng em thân thiết hơn
"Ủa, hai người họ về trước rồi này." - Becky ngậm cái ống hút trong miệng thông báo khi nhận được tin nhắn từ Isra, họ đã hẹn đi ăn cùng nhau cơ, nhưng việc cả hai đánh lẻ Becky cũng không mấy bận tâm tới, vốn dĩ hôm nay đi chơi là kế hoạch chỉ ba người thôi.
"Mẹ trông tốt hơn nhiều rồi này, mẹ đừng bệnh nữa nha!" - Vivian cầm cái đùi gà trên tay vui vẻ nhìn mẹ nói, tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng cái cách quan tâm của Vivian dành cho mẹ của mình hoàn toàn rất "chững chạc".
Freen lấy khăn giấy lau miệng dính thức ăn cho con, mỉm cười đáp: "Mẹ không sao đâu mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Becky ngờ ngợ ra điều gì từ lời của Vivian, nhưng cô không chắc chắn lắm, suốt buổi đi chơi bé con lâu lâu lại nhìn cô với cặp mắt rất kỳ lạ, Becky cũng không hiểu ánh mắt ấy là ý gì nữa.
"Mẹ vẫn còn chưa hết bệnh đâu, tối nay con sẽ qua phòng cô Becky ngủ với cô ấy cho."
"Hả?" - Becky chớp chớp mắt nhìn nhóc con đắm đuối, lần đầu tiên nghe Vivian chủ động muốn ngủ chung với mình khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Vivian cắn miếng đùi gà, tỉnh bơ nói tiếp: "Mẹ bị bệnh nên con không muốn mẹ khó chịu đâu, con sẽ nhẫn nhịn ngủ cùng với cô một bữa, dù sao chúng ta đâu phải mới ngủ với nhau lần đầu."
Freen từ ngạc nhiên giống Becky chuyển sang thích thú, cô tin Vivian đã có thiện cảm với Becky rồi, giống như cô...
Freen mím môi phủ nhận vế cuối cùng, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt lừa tình của người ngồi đối diện, không thương tiếc phóng băng đáp trả.
"Được thôi, lần đầu tiên được Vivian cho ngủ chung cô đương nhiên là vui mừng mở rộng cửa chào đón rồi." - Becky vui vẻ đồng ý, bàn chân dưới gầm bàn không ý tứ liên tục đưa ra đụng chạm vào bắp chân Freen.
Đêm rất dài mà, nhóc con ngủ xong cô qua phòng tìm Freen sau cũng không muộn.
1
"Em ăn đi, cười gì mà cười." - Freen cảm giác không quen khi Becky cứ dán mắt nhìn mình mãi, còn trưng nụ cười đáng ghét ra hoài.
"Ăn, phải ăn chứ." - Becky tâm tình đang hưng phấn, cô gắp thịt thêm vào chén cho Freen và Vivian mới bắt đầu ăn.
.
.
.
"Sao vậy Isra?" - Apinya tò mò hỏi khi Isra dừng xe lại trên đường, cô ấy đang tháo dây đai an toàn và mở cửa rời khỏi.
"Chị chờ tôi một chút nha, tôi sẽ