Va Phải Của Nợ

Chương 44


trước sau


Chap 44: Lần này bị bệnh thật rồi

Freen cắn miếng bánh mì sandwich, ngẩng đầu lên trông thấy đôi mắt lạ lẫm của Vivian đang nhìn mình chăm chăm, tò mò hỏi: "Mẹ bị dính gì hay sao?"

"Dạ, trên cổ của mẹ bị gì sao mà có dấu đỏ vậy? Chẳng lẽ bệnh của mẹ trở nặng sao?"

Freen có tật giật mình, miếng bánh mì vừa nhai chưa kịp nuốt xuống đã bị vướng luôn ở cổ họng làm mặt cô đỏ lừ lên, khó khăn ho sặc sụa.

Becky nhanh chóng bật dậy rót nước đưa cho Freen uống, tay dịu dàng vuốt ve lưng cho cô: "Chị không sao chứ?"

Sau khi đã nuốt được miếng bánh xuống, Freen liền trừng mắt liếc kẻ vẫn tỉnh bơ vỗ vỗ lưng cho cô như không hiểu gì, bàn tay bất giác tự kéo cao cổ áo sơ mi lên che vết đỏ Vivian vừa nói lúc nãy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Becky cong môi khẽ cười, tiếp tục giả ngơ quay sang nhìn Vivian: "Mẹ con không sao đâu, chắc là hôm qua phòng có muỗi nên bị cắn phải thôi." - Becky đặt tay lên trán Freen, nói nhanh: "Mẹ con hết sốt rồi này."

Vừa nói xong Becky chợt cảm thấy hối hận, thân nhiệt của Freen dường như đang cao hơn mọi khi một chút, nhưng cô cũng không muốn làm bé lo lắng nên đã im lặng luôn. Bé con nghe thấy không còn thắc mắc nữa, ăn nhanh phần ăn của mình rồi chuẩn bị đi đến trường.

Becky cũng đã mặc xong áo khoác, cô nháy mắt thì thầm vào tai Freen mới đi ra ngoài chở Vivian đến trường.

"Em sẽ về nhanh thôi, sau đó chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn nha!"

Freen cảm thấy da mặt của mình dạo này rất là mỏng, chỉ vì một câu nói của Becky hai má Freen đã chín ửng lên rồi, thân nhiệt vì thế cũng tăng lên không ít.

"Tối qua mình đắp chăn không kỹ hay sao, tự nhiên thấy uể oải quá!"

.

.

.

"Bà chủ, hai người họ đang trên đường đi đăng ký kết hôn rồi ạ!" - Quản gia Niran thông báo tình hình cho chủ tịch biết, sau đó lui ra nhường lại không gian riêng cho bà và vị khách đã có mặt trong phòng từ trước.

"Mọi chuyện đã theo đúng kế hoạch của chúng ta, sau này tôi sẽ cho Becky từng bước vào tiếp quản tập đoàn cùng với Freen."

Lance Armstrong trầm tư suy tính một hồi lâu, sau đó mới điềm đạm lên tiếng: "Con bé là đứa trẻ có tư chất, nhưng vì không có thời gian để gọt dũa đúng đắn nên mới sống không có phương hướng như vậy. Chủ tịch phải cực khổ nhiều rồi."


"Ông đừng nói như vậy, là nhà họ Chankimha đã nợ nhà họ Armstrong một ân tình rất lớn, đã đến lúc chúng tôi phải trả lại. Việc ông cố tình thua dự án đấu thầu lần này cũng vì muốn cứu lấy tập đoàn Chankimha thị tránh khỏi nguy cơ phá sản, tôi làm sao không quan tâm được chuyện của con gái ân nhân mình." - Chủ tịch Hisoka thành tâm lên tiếng, vẫn biết giữa Chankimha và Armstrong có mối quan hệ mật thiết với nhau, nhưng không phút nào bà quên nhắc nhở bản thân gia đình của bà nợ nhà họ Armstrong rất nhiều, và vì việc hai gia đình thân thiết không một ai bên ngoài

biết được, cho nên họ mới có thể dễ dàng hỗ trợ và giúp đỡ nhau rất nhiều việc.

"Bà đừng nói thế, chuyện ân tình chúng ta đừng nhắc lại nữa, bởi vì năm xưa chồng của bà cũng đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều." - ông rót ấm trà vào cái ly đã cạn của mình, từ tốn đưa lên nhấp một ngụm.

"Chúng ta đều đã già hết rồi, cuộc sống không còn được bao lâu nữa, những chuyện nên làm cũng chỉ có thế này thôi. Rất may bọn trẻ đã có tình cảm với nhau, không phải là mối quan hệ gượng ép như chúng ta sắp đặt ban đầu."

"Ông có dự tính gì sau này hay không?"

"Trước mắt tập đoàn Chankimha và dự án mở sòng bài tôi vẫn phải ngầm giám sát thêm một thời gian, đợi đến khi những đứa trẻ của chúng ta đã trưởng thành hơn, mới có thể để bọn trẻ tiếp nhận hoàn toàn."

"Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ làm như những điều ông nói."

.

.

.

"Hắc xì!!!!!!" - Freen mệt mỏi nhận lấy cái khăn giấy Becky đưa cho lau nước mũi của mình, họ chỉ vừa mới bước ra từ phòng đăng ký kết hôn lên xe ngồi mà cơ thể của Freen đã biểu tình rồi.

"Chị không sao chứ?"

"Không thấy sao còn hỏi?" - Freen hạ thấp luôn ghế dựa nhắm hờ mắt lại, lúc sáng cô chỉ cảm thấy hơi mệt thôi nhưng giờ thì thật sự rất là mệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm qua em có làm gì chị đâu, sao có thể dễ bị bệnh thế nhỉ?" - Becky tự lẩm bẩm một mình, nhìn thấy ánh mắt hàn khí phóng băng vào mình mới lẳng lặng khởi động xe chạy đi.

"Đến bệnh viện khám nha, để lâu không tốt đâu."

"Chỉ là bị cảm thông thường thôi, uống thuốc là hết rồi." - Freen với lấy chai nước đặt trên xe mở nắp ra uống một ngụm, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Becky nhìn Freen như vậy cũng không làm phiền, bật điều hòa xe cao lên một chút rồi tiếp tục lái xe về nhà.

Cơ thể nhẹ hẫng trong không trung khiến Freen giựt mình thức tỉnh, mi mắt vừa mở ra đã thấy khuôn mặt Becky đang cận kề, cô ấy đang nhấc bổng Freen rời khỏi xe đi vào nhà.

"Em làm gì vậy?"

"Em đang đưa vợ của mình vào nhà, chị cứ nằm yên đó đi!"

"Bỏ xuống đi, ngượng lắm!" - Freen đánh nhẹ lên ngực Becky xấu hổ, đồng ý họ vừa mới đăng ký kết hôn xong nhưng cái tuổi của cô mà thể hiện tình cảm như thế này có chút mất mặt, cô đã có một đứa con rồi còn gì.

"Kết hôn với người trẻ tuổi hơn lợi ích chính là như vậy đấy, chị hãy tận hưởng đi!" - Becky cong khóe môi nở nụ cười tươi nhìn xuống Freen, không hề có ý định bỏ cô ấy xuống, tiếp tục đi vào trong.

TBC.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện