Chap 64
Freen mở cửa phòng đã thấy Becky đứng thừ người bên ngoài, nét mặt thẩn thờ ủ rũ, nhìn thấy cô cũng chỉ mỉm cười gượng gạo.
"Sao em không vào, đứng đây làm gì?"
"Hồi sáng em đã nói ngủ cùng với Vivian rồi, em sợ chị sẽ không cho em vào trong." - Becky tỏ vẻ đáng thương đáp, phần nào cố tình né tránh vấn đề Freen thật sự muốn quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em tưởng ai cũng trẻ con như em sao? Vào phòng đi!" - Freen có chút buồn cười, nhưng nhìn khuôn mặt ảm đạm của người đối diện cô đã cố lờ đi cảm xúc bất chợt của mình, Freen biết tâm trạng của Becky hiện tại không được tốt.
Becky theo Freen trèo lên giường, như cún con nằm luôn lên ngực cô ấy, ngoan ngoãn để cho Freen vuốt ve mái tóc mình.
Freen khẽ khàng lên tiếng: "Đã khá hơn chưa?"
"Một chút rồi." - Becky thều thào đáp: "Nhưng em không biết mình phải đối mặt với ông ấy như thế nào nữa..."
Bàn tay Freen vẫn đều đặn vuốt tóc Becky, lời nói nhẹ nhàng tiếp tục: "Không cần gấp đâu, em cứ từ từ thôi. Xuất phát điểm của ba em cũng là ý tốt, chỉ vì cách làm không đúng nên mới làm em bị tổn thương. Trước đây chị và mẹ của mình cũng từng có khoảng thời gian hiểu lầm và không muốn gặp nhau, nhưng khi thời gian qua đi, thứ con người cần nhất vẫn là có thể ở bên cạnh người thân của mình thôi."
"..."
"Chị hỏi em điều này, cũng là điều chị thắc mắc từ lâu rồi?"
"Chị hỏi đi!"
"Chuyện em đồng ý giúp chị mục đích ban đầu là gì? Em đâu phải người lâm vào tình trạng nguy cấp như lời nói dối của em với chị, khi ấy mẹ chị và ba của em còn chưa gặp và áp đặt em vào bản hợp đồng ràng buộc của họ nữa?"
Becky chớp nhẹ mắt hồi tưởng lại cảm giác của mình lúc đó, cô cũng không chắc lắm về lý do khiến bản thân đưa ra quyết định này.
"Vì chị xinh đẹp, trông có vẻ như nó sẽ rất thú vị vì em cũng đang nhàn rỗi...A..." - Becky nói tới đây thì bàn tay đang vuốt ve đầu cô trượt hẳn xuống lỗ tai Becky véo mạnh một cái làm cô kêu lên đau đớn.
"Cho em nói lại đó!" - Freen thoáng trợn mắt nhếch môi cảnh cáo.
"Chị buông tay ra trước đi..." - Becky nhăn mặt vì cơn đau càng lúc càng lớn không có dấu hiệu thuyên giảm.
"Em nói trước đi, nếu không vừa ý chị khỏi mất công bỏ ra." - Freen nhướng mày thách thức.
"Được rồi..." - Becky đảo nhanh tròng mắt, nhanh trí đáp: "Là đồng cảm!"
Lúc này bàn tay của Freen không còn dùng sức nữa, nhưng cũng chưa rời khỏi lỗ tai đỏ ửng lên của Becky, cô thích thú kéo đầu