Chap 67
Trước cổng trường tiểu học, Vivian đứng chờ người nhà đến đón mình, bởi vì hôm nay được tan học sớm nên chưa có ai tới đón bé được.
"Cậu tội nghiệp thật đó, cậu chỉ có mỗi mẹ thôi sao?"
Vivian bức xúc lên tiếng: "Không phải, tớ rất hạnh phúc, tớ có mẹ, cô Becky và cả cô Apinya nữa."
"Nhưng vẫn là cậu không có ba. Gia đình không có ba là một gia đình không toàn vẹn đâu, giống như con búp bê mà mất đi một bộ phận trên cơ thể vậy." - đứa trẻ Nana cầm con búp bê cưng của mình ra đung đưa trước mặt, tỏ vẻ thông thái lên tiếng.
"Không giống nhau, cậu không phải là tớ nên không thể biết tớ có hạnh phúc hay không đâu. Tớ nói cho cậu biết, tớ đang rất rất hạnh phúc." - bé con bước đến đứa nhóc cầm đầu Nana, hất cằm lên mặt: "Còn nữa, cô Becky đã dạy cho tớ chơi đánh bài đó. Ba của cậu có giỏi giống cô ấy hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xem đứa không có ba nói chuyện kìa."
"Ai bảo Vivian không có ba?" - Từ phía sau lưng, một người đàn ông mặc vest đen sang trọng đi tới nghiêm giọng lên tiếng, cả đám trẻ theo quán tính quay người lại nhìn lên.
Vivian nhận ra người đàn ông này, đó không phải là người chụp chung ảnh cưới với mẹ của bé trước đây sao? Nhưng mẹ nói ba của bé con đã đi một nơi rất xa không thể về được nữa, người trước mặt là như thế nào?
Ken nở nụ cười ôn hòa khụy gối xuống nhìn Vivian: "Con đã lớn như vậy rồi sao?"
"Chú là ai vậy?"
"Ba là ba của con đây."
.
.
.
Freen hoàn toàn sốc như không tin vào mắt của mình khi nhìn người đàn ông trước mặt, năm xưa chính mắt cô đã nhìn thấy anh lên chiếc xe đó rời đi, chiếc xe còn nổ tung ngay trước mặt cô, sao Ken có thể...
Còn đang xuất hiện bên cạnh Vivian nữa, Freen bàng hoàng chưa thể tiếp nhận nổi chuyện này, chỉ biết đứng hóa đá chăm chăm nhìn Ken.
"Freen, anh đã về với mẹ con em rồi đây."
Becky bên cạnh nghiến chặt răng kiềm nén, cảm xúc trong cô hiện tại quá rối bời không thua kém gì Freen phía trước, tại sao không sớm không muộn hắn ta lại xuất hiện vào đúng lúc này?
Ngay khi bàn tay Ken định chạm vào cánh tay Freen thì Becky đã nhanh hơn đứng chắn trước mặt hắn, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn lên người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, tưởng cao to đẹp trai thì giỏi lắm sao?
"Tôi xin giới thiệu với anh, hiện tại Freen mới là vợ của tôi, năm xưa nếu như anh còn sống tại sao lại không quay về với họ, một người mẹ đơn thân nuôi dạy đứa con gái sáu tuổi không dễ dàng gì."
Ken cụp nhẹ mi mắt né tránh ánh nhìn như thiêu đốt của Becky, dù vậy hắn vẫn cố bào chữa: "Khi đó anh thật sự có nỗi khổ, Freen, anh muốn được nói chuyện riêng cùng với em, hãy nghe anh giải thích có được không?"
Becky bức xúc đáp nhanh: "Không được, có gì thì nói luôn ở đây không được sao?"
Freen lúc này đã bình tĩnh hơn, cô nhìn xuống đôi mắt hoang mang và lo lắng của Vivian rồi nhìn lên Becky, khẽ thốt: "Becky, hãy để chị và Ken nói chuyện một lúc, em đưa Vivian đi ăn trước đi!"
Becky muốn nói điều gì nữa nhưng đã bị ánh mắt kiên quyết của Freen phải nhún nhường,