Triển lãm lần này có cả sự tham gia các thương hiệu thời trang mà Lục gia phân phối.
Thân là Lục Tổng, dĩ nhiên anh phải có mặt.
Lục Kỳ mới về nước vài hôm, nhân tiện anh đưa cả Lục phu nhân và chị gái đi cùng, coi như đi chơi cho đỡ nhàm chán.
Lục Kỳ mới về nên cũng chưa đi đâu nhiều, thấy em trai rủ bèn đồng ý.
Ba mẹ con cùng nhau đi vào, gặp vài đối tác trong giới bèn đứng lại chào hỏi.
Xa xa, Doãn trợ lý đã bao quát thấy Lục Ngôn, biết nhà họ Lục là bên làm ăn thân thiết của Hạ gia, bèn nhắc nhẹ bên tai Hạ Phong Thần:
- Hạ tổng, có gia đình Lục gia cũng đang có mặt.
Hạ Phong Thần nhìn Ngữ Nhi, xong quay lại, đúng lúc bị Lục Kỳ nhìn thấy, cô bèn gọi:
- Phong Thần!
Thấy bị gọi đích danh, Hạ Phong Thần từ xa cúi chào.
Chưa đợi anh đi tới, Lục Kỳ đã chủ động khoác tay mẹ tới chỗ anh:
- Chào Lục phu nhân, chị Lục Kỳ.
Đã lâu không gặp.
Lục phu nhân cười rạng rỡ:
- Ừ, Lục Kỳ mới về, nó cứ kéo ta đi ấy chứ, tới đây gặp được con ta lại càng vui.
Lục Kỳ bèn tiếp chuyện:
- Chiếc xe Lục Ngôn tặng chị nghe nói lấy từ chỗ em.
Chị rất thích!
Hạ Phong Thần khách sáo đáp:
- Chị ưng là em vui rồi.
Lúc này Ôn Kiệt ở bên cạnh lên tiếng:
- Chào Lục phu nhân, chào chị Kỳ Kỳ!
Thì ra đều là người quen cả.
Ôn Kiệt còn nhiệt tình mời Lục Kỳ:
- Hôm nào chị tới chỗ em giải khuây đi.
Đảm bảo rượu ngon, nhạc hay, không say không về!
Cả Lục phu nhân và Lục Kỳ đều rất vui vẻ, cho đến khi Lục Ngôn đi tới nhìn cô gái đang khép nép đứng sau hai người đàn ông:
- Nhi Nhi?!
Phương Ngữ Nhi chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất cho rồi.
Cái tình huống gì thế này, lại còn cả Lục phu nhân nữa.
Ngay lập tức Lục phu nhân nhận ra cô, cô không biết nói gì, cũng không muốn nói gì, thì nghe thấy tiếng mỉa mai:
- Ồ, chả phải Phương Ngữ Nhi sao? Tưởng cô biết điều an phận, giờ lại bám lấy tính theo đuổi lại Lục Ngôn nhà tôi đấy à!
Phương Ngữ Nhi cúi gằm mặt, hai tay siết chặt, cô dặn lòng phải thật bình tĩnh.
- Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy.
Lục Ngôn cau có, giọng nói lộ vẻ trách móc mẹ mình.
- Nếu là theo đuổi thì phải là cháu theo đuổi Ngữ Nhi mới đúng!
Hạ Phong Thần lên tiếng mà tất cả mọi người sốc ngang, cả Ngữ Nhi cũng hết bình tĩnh nhìn anh.
Ôn Kiệt thì lắp bắp:
- Cậu..cậu hớt tay trên của tôi à?
Lục Ngôn thì phản bác:
- Sao có thể được, không thể, Phong Thần, cậu đùa vậy không vui đâu!
Hạ Phong Thần dửng dưng không cảm xúc:
- Sao lại không, tôi và cô ấy