Hạ Phong Thần nhìn cô xao xuyến, nụ hôn ập xuống đôi môi mềm mại trước mắt.
Phương Ngữ Nhi hoảng hốt đẩy anh ra, anh lại giữ lại eo cô, một tay giữ cổ để cô không quay đi được.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô:
- Triển lãm hôm nay vừa kết thúc rồi, ở lại với tôi!
Anh khẩn trương, giọng dịu dàng khó cưỡng, không đợi cô phản hồi, anh lại hôn cô, nụ hôn còn cuồng nhiệt hơn cả lúc nãy.
Ngữ Nhi còn đang hoảng, cố đẩy anh ra nhưng sức cô sao đọ được với đàn ông như anh.
Cô mím chặt môi né tránh, Hạ Phong Thần thấy vậy lại trượt xuống cổ cô.
Vừa hổn hển, Phương Ngữ Nhi vừa trách móc:
- Anh là đồ lưu manh, anh nói chỉ cần tôi ăn tối là sẽ để tôi đi mà.
Hạ Phong Thần cong môi ghé vào tai cô, hơi thở anh phả vào vùng tai nhạy cảm khiến cô mếu máo.
- Đó là lúc trước, giờ tôi đổi ý rồi!
Rồi anh vùi đầu vào cổ cô, lại liếm láp vành tai cô.
Phương Ngữ Nhi khó chịu, ưmm một tiếng.
Cô đâu biết, tiếng này lại càng khiêu khích người đàn ông đang hăng say hôn hít cô.
Phương Ngữ Nhi bị anh áp sát vào tường, hai tay bị anh giữa chặt lên trên.
Hạ Phong Thần ở thế chủ động, lần trước đã làm rồi nên lần này anh càng táo bạo, mạnh dạn thò tay vào dưới váy cô.
Bị anh kích thích, toàn thân Ngữ Nhi mềm nhũn, cô run rẩy:
- Đừng mà....
Hạ Phong Thần thấy dưới cô đã ẩm ướt, nhìn cô gái mặt đỏ bừng thích thú.
Rõ ràng cơ thể đã phản ứng như vậy mà miệng cô còn chối.
Anh xoay người cô lại, để cô quỳ trên giường, hai tay bị anh giữ ra sau, rồi giật nhẹ chiếc dây buộc khăn tắm.
Cả cơ thể được giải phóng, hạ thân anh đã căng cứng nổi đầy gân tím.
Anh khom người nói với cô đầy lưu luyến:
- Hãy để tôi chịu trách nhiệm với em đi!
Rồi anh từ từ tiến vào trong cô.
Ngữ Nhi bị giữ chặt, bị thằng nhỏ của anh đâm vào, cô cau có ưmm lên một tiếng.
Hạ Phong Thần như con sói đói khát cô vậy, đưa đẩy mạnh mẽ tới mức cô phát khóc cầu xin:
- Đau tôi.
Chậ..
Chậm th..ôi..
Hạ Phong Thần bèn rút ra, ôm cô đặt nằm xuống giường.
Bị anh giày