Lục Ngôn thậm chí chả để ý, anh không quan tâm xe cộ lắm.
Với anh, xe cũng chỉ là phương tiện đi chuyển mà thôi.
Tới khi được trợ lý Vương nhắc nhở, anh mới hướng mắt lên phía sân khấu.
Người con gái anh mong ngóng lại bất ngờ xuất hiện ở đây, nhìn cô xinh đẹp như vậy, anh lại càng muốn giữ cô bên mình.
Phương Ngữ Nhi đã xong nhiệm vụ, cô nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc.
Lục Ngôn nhìn cô không rời một giây, ngay lập tức đi theo cô.
Hạ Phong Thần phát biểu trên sân khấu nhưng ánh mắt anh bao quát, liền để ý thấy.
Anh cũng nhanh chóng cảm ơn rồi đi xuống.
***
Phương Ngữ Nhi muốn tìm nhà vệ sinh.
Cô đi lòng vòng mãi cũng tìm được.
Đúng là nơi sang trọng, lối vào nhà vệ sinh cũng là một lối đi trải dài mới tới.
Giờ đang diễn ra bữa tiệc nên nơi đây rất vắng vẻ, chỉ có cô và một người đàn ông theo sau cô.
Lục Ngôn nhanh chóng đuổi kịp, bắt lấy tay cô giữ lại.
Phương Ngữ Nhi thì hoảng hốt, bỗng bị nắm tay khiến cô sợ.
Tới khi nhìn thấy Lục Ngôn, cô mới bình tĩnh lại:
- Em và Hạ Phong Thần là thật?
- Thật hay không, cũng không phải việc Lục tổng nên quan tâm.
- Đừng né tránh anh, cậu ta không hợp với em đâu.
- Nếu nói không hợp thì Lục tổng đây mới là không hợp.
Việc cá nhân của tôi, tôi sẽ tự lo.
Nghe cô nói vậy, Lục Ngôn bực bội phát tiết, anh tức giận đè cô vào tường, cưỡng hôn cô.
Phương Ngữ Nhi quay mặt uất ức cắn chặt môi, chưa bao giờ thấy anh điên cuồng như vậy, nước mắt chợt rơi xuống.
Lục Ngôn mà cô biết trước kia, là người dịu dàng, luôn lo lắng chăm sóc cô từng chút một, biết đúng biết sai, hợp tình hợp lý.
Giờ lại làm tổn thương cô, lần này tới lần khác.
Thấy ướt ướt, Lục Ngôn mới nhìn ra cô khóc.
Lúc này anh biết mình phạm sai lầm rồi, anh quá đáng với cô, anh chỉ quan tâm cảm xúc của mình mà không để ý tới cô, đặt mình vào hoàn cảnh của cô để cảm nhận.
Anh rời ra, lấy tay lau nước mắt trên má cô:
- Anh xin lỗi, Nhi Nhi, anh thực sự còn yêu em,