Thấy trời đã sáng, Phương Ngữ Nhi định đi tắm.
Hạ Phong Thần níu kéo đòi tắm cùng cô nhưng bị đẩy ra ngoài:
- Phòng em không lớn như phòng anh đâu!
Hạ Phong Thần bèn ngậm ngùi đồng ý, nhỏ là một phần, phần còn lại anh sợ nhìn cô tắm anh sẽ khó kiềm chế được, cô ấy sẽ không chịu được mất.
Trong lúc đợi cô tắm, anh dọn dẹp một chút chiếc giường.
Nhìn mấy chiếc bao c*o su, anh mỉm cười, xem ra gặp cô khiến anh hao tổn kha khá tinh khí.
Sợ cô lại ăn mì cốc như hôm qua, anh alo cho trợ lý Doãn mang đồ ăn tới.
Bước ra thấy thơm nức mùi đồ ăn, nhìn một bàn vừa có há cảo, vừa có bánh kẹp, vừa có thịt xông khói, lại có cả cháo và nước ép trái cây, Ngữ Nhi nhìn anh không khỏi cảm kích:
- Anh chuẩn bị nhanh vậy sao!
- Anh bảo trợ lý Doãn mang tới, không biết em thích gì nên có chuẩn bị mấy món.
Anh phải vỗ béo em mới được, em ăn mì cốc sao đủ dinh dưỡng!
- Vỗ béo rồi thịt hả?
Ngữ Nhi tỉnh bơ đáp anh, anh gõ nhẹ vào đầu cô:
- Càng lúc càng mạnh miệng, sao trước kia em không thế luôn đi, mất công né anh xong cuối cùng vẫn hẹn hò với anh đấy thôi!
- Vậy thì dễ dàng cho anh quá!
Nói vậy nhưng Ngữ Nhi vẫn thấy áy náy.
Cô muốn mượn anh để chấm dứt với tình cũ.
Anh lại chăm sóc cô như vậy, đường đường là Hạ thiếu gia của Hạ thị, anh không thiếu phụ nữ theo đuổi, cũng dễ dàng có thể chinh phục phụ nữ khác.
Như vậy có bất công với anh không?
Thấy cô trầm ngâm, Hạ Phong Thần nhắc:
- Còn nóng em ăn đi, lát anh ra ăn sau!
- Em đợi anh!
Lần đầu được nghe cô nói đợi mình, Hạ Phong Thần rất vui.
Chỉ ba từ nhưng anh thấy ấm lòng.
Anh nhanh chóng đi tắm, còn Ngữ Nhi tranh thủ chuẩn bị đồ để tới sự kiện.
Nay là ngày cuối của triển lãm oto rồi.
Hôm qua cô đã nghỉ, nay phải cật lực mới hoàn thành được quá.
Hai người bình yên ăn bữa sáng đầu tiên sau khi