Ngữ Nhi cả ngày uể oải lại nghĩ về chuyện Tiểu Xuân nói, bèn xin nghỉ làm sớm.
An Khánh nghe Tiểu Xuân nói cô bị ốm nên cũng đồng ý, còn không quên dặn dò cô nên đi khám.
Trên đường về, cô ghé qua tiệm thuốc.
Nay cô không uống thuốc của Tiểu Xuân, trong lòng có chút nghi ngờ.
Cô bẽn lẽn hỏi:
- Cho tôi que thử thai.
- Cô lấy loại nào?
Ngữ Nhi sao mà biết loại nào với loại nào, chỉ đành mua mỗi loại một cái cho chắc.
Cuối cùng người ta đưa cho cô ba cái, đựng trong một cái túi đen.
Cô về nhà, ngay lập tức vào nhà tắm.
Ngồi trên bệ bồn cầu, cô đọc thật kỹ hướng dẫn trên bao bì, rồi thử liền cả ba loại.
Trong lúc đợi, cô có chút lo lắng.
Trước khi nhìn, cô còn hít một hơi sâu để trấn an bản thân mình sẽ không có gì đâu.
Cả 3 que đều lên vạch, không những thế còn rất rõ.
Ngữ Nhi đứng im lặng tại chỗ, khoé mắt cay cay.
Cô không biết nên vui hay nên buồn.
Cô từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, nhưng người đó không thể là Hạ Phong Thần được.
Làm sao có thể chứ!
Cô ở trong nhà tắm với tâm trạng hỗn độn.
Rồi cẩn thận bọc mấy cái que vào túi đen, giấu xuống đáy thùng rác.
Cô sợ ai đó phát hiện, tạm thời đây là bí mật của riêng cô.
Dù là thử nhiều như vậy, nhưng để chắc chắn, cô vẫn tới phòng khám.
Đã muộn, nên cô chỉ có thể tới phòng khám tư nhân.
Nằm trên bàn siêu âm, cô hồi hộp và có chút lo sợ.
- Cô có thai rồi, mới thôi nên những tuần đầu thai kỳ phải hết sức cẩn thận đó.
Lát cô lấy sổ khám và lấy thuốc bổ nữa nhé.
Giờ thì Ngữ Nhi phải chấp nhận thôi.
Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng cô vẫn hoang mang vô cùng.
Có nên nói cho Hạ Phong Thần không, đó là con của anh ấy!
Về nhà, cả đêm Phương Ngữ Nhi không sao chợp mắt được.
Hôm sau đi làm, nhìn cô có vẻ uể oải.
Ra cửa thay giầy, cô nhìn một lát, chọn một đôi gót vuông đế thấp khác với mọi ngày.
Nay cô cũng không đi xe bus bon chen nữa mà gọi taxi tới chỗ làm.
***
Hạ Phong Thần dạo này đang chìm đắm yêu đương nên tâm tình khá tốt.
Nay mẹ anh gọi điện hẹn anh đưa Ngữ Nhi đi ăn cùng bà.
Nhã Kỳ muốn xem hai đứa dạo này thế nào rồi, từ hôm Ngữ Nhi về nhà cô thì