Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
---------------
---------------
Cố Giang Hành dường như chỉ là đơn thuần độ khí, rất nhanh đã buông ra rồi đỡ cậu lên mặt nước. Vừa kéo cậu lên vừa hỏi: "Có thể nói chuyện được không?"
Quý Xán vốn chỉ định trêu đùa đối phương, không nghĩ tới cuối cùng người bị thiệt vẫn là chính mình. Quá mất mặt, nên đành phải giả vờ bình tĩnh.
Thẳng đến khi chính mình bị đặt trên bờ, lúc này cậu mới ra vẻ từ từ tỉnh lại, giả vờ sặc ra hai ngụm nước, suy yếu nói: "Tôi, tôi không sao."
Mọi người xung quanh đều vây lại đây, trên mặt đều là biểu tình nôn nóng, khẩn trương hệt như đang chờ đứa nhỏ được sinh ra.
Cố Giang Hành nửa quỳ trước mặt, cầm lấy tay không nhịn được mà lên tiếng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi không nên làm vậy với cậu."
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, thanh âm run rẩy, giống như đang vô cùng áy náy trong lòng.
Cố Giang Hành người này, luôn luôn tự đại cao ngạo, không bao giờ quan tâm tới mọi thứ xung quanh, Quý Xán chưa từng gặp qua bộ dáng này của đối phương. Cậu nghĩ tới khoảng thời gian mình chịu thiệt lúc trước, cuối cùng bây giờ cậu cũng nắm được quyền chủ động, cực kỳ hưởng thụ lời xin lỗi của đối phương, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Đừng sợ, giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện." Gương mặt Cố Giang Hành đầy vẻ nôn nóng, nói xong liền ôm ngang cậu lên.
"Không sao, tôi không sao!" Quý Xán sợ hắn làm thêm động tác kinh người gì, lập tức đè tay Cố Giang Hành lại, tự mình đứng dậy.
"Không bị thương chứ?" Cố Giang Hành vẫn truy hỏi sau cậu.
Quý Xán lắc đầu.
"Có cảm thấy hô hấp không ổn, đau đầu hay không?"
"Không có."
Cố Giang Hành yên lòng.
Lý Nặc đứng một bên cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó túm lấy cổ áo Cố Giang Hành lạnh giọng chất vấn: "Cố Giang Hành, vừa rồi anh làm cái gì hả?"
Không nghĩ tới Lý Nặc sẽ đột nhiên gây sự, tất cả nam sinh xung quanh đều ồn ào khuyên giải.
Cố Giang Hành chỉ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"Các cậu buông tôi ra!" Lý nặc bị ôm ngang ngực, giãy giụa muốn đánh người: "Anh, sao anh có thể làm thế với Xán ca chứ!"
"Ngoài ý muốn ngoài ý muốn thôi, mọi người đều không nghĩ chuyện như thế xảy ra mà."Lớp trưởng lên tiếng khuyên bảo: "Hơn nữa Xán cũng không sao rồi còn gì?"
Hai mắt Lý Nặc đỏ bừng: "Nếu xảy ra chuyện thật thì sao?"
Quý Xán: "......"
Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu.
"Buông cậu ta ra", Cố Giang hành lập tức đi tới, mở hai tay ra, tư thế sẵn sàng chịu đòn: "Đúng là tôi sai, cậu có thể đánh tôi."
"Này......" Mọi người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu khuyên Cố Giang Hành: "Như thế không tốt lắm thì phải?"
"Đây là vấn đề của tôi", Cố Giang Hành giống như đã quyết tâm, lắc đầu nói: "Cậu muốn đánh cứ đánh."
Người trong cuộc cũng đã nói thế rồi, mọi người cũng không kiên trì khuyên can nữa, sôi nổi tản ra thành vòng tròn, chờ đợi trò hay mở màn.
Lý Nặc hít một hơi thật sâu, hai chân mở ra, tay phải chậm rãi khép lại thành nắm đấm.
Cố Giang Hành đứng đối diện với hắn, không né cũng không tránh.
Lý Nặc tiến lên phía trước một bước, ngay khi nắm tay chuẩn bị rơi xuống, cả người hắn cứng đờ—— là Quý Xán ngăn cản hắn.
Động tác nam sinh dừng lại, Lý Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt: "Đại ca?"
Quý Xán thu hồi tay, nhàn nhạt nói: "Không cần đến cậu."
"Sao, đau lòng cho anh à?" Cố Giang Hành chẳng hề để ý cười cười: "Loại trình độ này anh vẫn còn chịu được...."
Cố Giang Hành còn chưa nói xong, Quý Xán đã tung một nắm đấm đến.
Cố Giang Hành không thể tin nổi nhìn Quý Xán, ánh mắt lộ ra biểu tình mờ mịt.
Ngay sau đó, nắm tay hung hăng dừng trên mặt hắn. Cố Giang Hành không trốn, đứng yên ăn đấm.
Ngón tay của Quý Xán khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, khi cầm bút là học bá, đến khi nắm tay đánh người lại trở thành giáo bá kiêu ngạo khiến người khác nhìn vào đã thấy sợ.
Lúc nắm tay đánh xuống, gương mặt lập tức truyền đến một trận đau không hề nhẹ, hàm răng đảo qua khoang miệng, Cố Giang Hành còn nếm được vị máu tươi.
Hắn dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh khoang miệng một chút, nhếch miệng cười: "Hết giận rồi sao?"
Quý Xán thu hồi nắm tay, lạnh lùng nói: "Cái này coi như chúng ta thanh toán xong."
"Thanh toán xong?" Cố Giang Hành đuổi theo, lôi kéo Quý Xán hỏi: "Thanh toán xong có phải nghĩa là có thể bắt đầu lại một lần nữa đúng không?"
Quý Xán không hé răng, khuôn mặt lạnh băng đi ra ngoài.
Cố Giang Hành đi theo phía sau cậu, hỏi: "Vậy anh có thể theo đuổi em được không?"
"......"
Bước chân Quý Xán cứng lại, sau phút tạm dừng ngắn ngủi lại bước càng nhanh hơn.
"Từ từ đợi anh với", Cố Giang Hành chạy chậm một bên vừa kéo tay Quý Xán vừa nói: "Để anh nhìn tay em xem, có bị đau không?"
Quý Xán lập tức rút tay về, trên mặt toàn là biểu tình ghét bỏ.
Hai người trong cuộc biến mất ở đại sảnh suối nước nóng, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Mẹ nó? Đây là cái cốt truyện máu chó gì thế?"
"Còn mẹ nó là gương vỡ lại lành?"
"Đợi chút, không phải Cố thần bị Xán ca đấm à? Lại không chỉ không tức giận mà còn hỏi tay người ta có đau hay không? Đây là hành động gì thế? Sao tôi không hiểu nổi?"
"Đây con mẹ nó chính là yêu đi!"
"Ô ô ô hâm mộ quá, đây là cuộc sống của học sinh trung học người ta sao? Vì sao tôi lại không gặp được anh đẹp trai nào đến theo đuổi vậy?"
"Mơ đẹp quá? Bà xem bà có thành tích với giá trị nhan sắc như Xán ca không mà đòi!"
"Đợi chút, không phải vẫn luôn nói là Xán ca thích Cố thần sao? Vì sao giờ lại là Cố thần muốn theo đuổi người ta?"
Một bị bạn học thích diễn liền cầm lấy điện thoại giả làm microphone nói: "Giáo thảo luôn tự luyến vì sao đột nhiên lại trở thành chó liếm? Chuyện giáo bá thích giáo thảo phía sau có nội tình gì kinh người! Là do nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức chôn vùi? 8h30 tối nay, xin chú ý theo dõi 《 Nhật ký theo đuổi vợ của giáo thảo 》......"
Sau đó hắn lập tức bị mọi người lao vào đánh.
"Ai đợi chút, ông đây còn có lời chưa nói xong mà! Nam sinh giãy giụa bò lên gào một câu cuối cùng: "Chúng ta hãy cùng theo dõi, đi vào thế giới theo đuổi vợ của một bị học thần soái đến gãy cả chân......Đệt, buông tao ra! Ai mẹ nó lấy quần bơi của tao đấy! Đệt, đệt, đệt, đừng để tao phải dùng chiêu thiên niên sát với bọn mày nhé!!~!"
Tiếng các nam sinh vui cười, tiếng thét chói tai của nữ sinh hết đợt này đến đợt khác vang lên xung quanh suối nước nóng.
Diệp Hàm Tiếu đứng một bên ăn dưa với Hà Kính Phong, thấy một màn như vậy, nước mắt liền thi nhau rơi xuống.
"Ôi mẹ nó, vợ à sao em lại khóc?" Hà Kính Phong luống cuống tay chân lau nước mắt.
Diệp Hàm Tiếu ôm Hà Kính Phong gào khóc: "Ô ô ô, em lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi."
Thân thể nữ sinh mềm mại ấm áp, mang theo hương thơm nhè nhẹ, khiến cả người Hà Kính Phong cứng đờ, máu dồn nên não, chân tay không biết nên để chỗ nào.
Vừa đi ra suối nước nóng liền bị một trận gió thổi khiến cả người lạnh run, Quý Xán cầm vòng tay bước nhanh đến chỗ quầy để đồ.
Vừa mới mở ngăn tủ, còn chưa kịp lấy đồ vật bên trong, liền có một bàn tay ấn lại trên tủ.
Tay phải Cố Giang Hành chống ngăn tủ, thấp giọng nói: "Nói chuyện."
Quý Xán bị nhốt giữa ngăn tủ với ngực Cố Giang Hành, cậu xoay người, nhìn thấy cả người CỐ Giang Hành đang ướt sũng, vừa rồi do đi nhanh mà bây giờ cơ ngực đang phập phồng dồn dập.
Nam sinh rũ mắt nhìn cậu, tóc mái hơi dài, còn đang nhỏ nước. Biểu tình nghiêm túc, trong mắt toàn vẻ nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Quý Xán dời mắt, nỗ lực khống chế giọng nói của chính mình: "Tránh ra."
Cố Giang Hành tiến về phía trước một bước.
Khoảng cách đột nhiên kéo gần lại, trong chớp mắt Quý Xán bị hơi thở của Cố Giang Hành bao phủ, đến hô hấp cũng mang theo hương vị của đối phương. Cố Giang hành lớn lên anh tuấn, hiện tại cậu lại cách gương mặt này khống đến 10cm, vẻ tuấn mỹ giống như cũng theo đó mà được phóng đại gấp hai lần.
Quý Xán theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng phía sau cậu là vách tường dựa vào quầy để đồ, không thể lui thêm được nữa.
Cậu há miệng thở dốc, thanh âm có chút nghẹn, lặp lại: "Cố Giang Hành, tránh ra."
"Xin lỗi, lúc nãy ở dưới nước hôn em." Cố Giang Hành vẫn duy trì tư thế này, nhìn thẳng tắp vào mắt đối phương: "Anh không cố ý, chỉ là anh quá lo lắng....."
Quý Xán nhớ lại cái chạm mềm mại dưới nước, còn có xúc cảm lúc da thịt hai người dán vào nhau, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Sau một khoảng trầm mặc, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng nói bình tĩnh: "Đây lại thái độ xin lỗi của anh?"
Cố Giang Hành sửng sốt một chút, đột nhiên lùi lại một bước, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
"Anh, chỉ là anh quá khẩn trương...."Lông mi nam sinh buông xuống, giống như có chút quẫn bách: "Xin lỗi vì đã không mang đến cho em trải nghiệm