Editor: Lithromantic
Ngày hôm sau Quý Xán dậy rất sớm, trời còn chưa sáng đã ra khỏi cửa.
Lúc cậu đến cửa phòng học còn chưa mở, Quý Xán dựa vào hành lang đợi chìa khóa cùng các bạn.
Mọi người đều cảm thấy hơi mới lạ, tầm mắt liên tục nhìn sang bên này.
Ai cũng biết, Quý Xán luôn không đến trước giờ tự học vì còn đi mua bánh kem.
Lập tức có người can đảm đến bắt chuyện, hỏi: "Hôm nay Xán ca đến sớm vậy?"
Quý Xán: "Đến sớm để học thuộc bài."
Người nọ: "......"
Cậu đến cả bài《 Ly Tao 》 còn thuộc, vậy bảo đi sớm để học thuộc bài, nói vậy ai tin được chứ?
Vì thế lại có người hỏi: "Hôm nay cậu không mua bánh kem hả?"
Quý Xán lại nghĩ tới tối hôm qua Cố Giang Hành đút cậu miếng trái cây kia, vành tai hơi ửng hồng, vẻ mặt vô cảm nói: "Tôi ăn nhiều đồ ngọt quá rồi, nên hôm nay không muốn ăn nữa."
"À? Thì ra là như vậy."
Người nọ còn định nói thêm chuyện gì đã bị bạn đi cùng kéo trở về.
"Mày đừng có hỏi nữa! Không thấy vành tai Xán ca vì nghe mày hỏi mà đỏ hết cả lên à?"
"Ể? Tao còn chưa phát hiện đấy, may mà mày cứu tao một mạng!"
Vành tai cậu đỏ lên á?
Quý Xán sờ sờ vành tai mình, quả nhiên là ấm hơn tay một chút.
Cậu lấy tay xoa một lúc để trung hòa nhiệt độ trên tai, mãi một lúc mới hạ nhiệt.
Ngay sau đó, lớp phó đời sống cầm chìa khóa đến mở cửa, Quý Xán liền đi vào cùng mọi người.
Đến khi Quý Xán chuẩn bị tự học, Cố Giang Hành mới đến lớp.
Hắn thả cặp sách xuống, dán sát vào người cậu hỏi: "Sao hôm nay không đợi anh cùng đi học thế?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Quý Xán vất vả lắm mới làm vành tai hạ nhiệt được, giờ lại nóng trở lại.
Quý Xán theo phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên, muốn cách xa Cố Giang Hành một chút thì nghe có người gọi mình: "Cố Giang Hành, Quý Xán đến văn phòng thầy một chút."
Vương Anh Hạo chắp tay sau lưng đi đến, phòng học đang ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.
Quý Xán thong thả ung dung đứng lên, cùng Cố Giang Hành đến văn phòng.
"Đừng đứng thế, ngồi đi." Vương Anh Hạo ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sắp vào tiết rồi nên chỉ có thể tranh thủ thời gian này để nói chuyện với các em."
"Cuối tháng có một cuộc thi Olympic vật lý ở Bắc Kinh.
Trường ta hàng năm đều phái học sinh tham gia, thầy chỉ muốn hỏi các em có muốn đi hay không? Nếu được giải nhất thì sau này sẽ được tuyển thẳng vào đại học."
Lúc trước Quý Xán cũng từng tham gia nhiều cuộc thi rồi, còn thấy thú vị hơn ở trường nên cậu không hề do dự mà đồng ý luôn.
"Vậy em cũng đi." Thấy Quý Xán gật đầu, Cố Giang Hành cũng lười biếng nói.
Vương Anh Hạo vừa lòng gật đầu: "Đợi xác nhận toàn bộ học sinh được chọn, trường học sẽ thống nhất thuê phòng khách sạn.
Từ giờ đến lúc đó còn khoảng nửa tháng, các em có thể tự mình chuẩn bị trước đồ để mang theo."
Trong các cuộc thi vật lý, học sinh thường tham gia vào đội tập huấn trước.
Sau một thời gian, lại chọn các thành viên trong đội tập huấn để tham gia trận chung kết cuối cùng, thậm chí là thi đấu quốc tế, cả quá trình cũng phải mất một thời gian dài.
Nhưng Quý Xán không ngờ tới chính là, khoảng mười ngày sau Vương Anh Hạo lại thông báo cho cậu địa điểm thi đấu đã thay đổi, được chuyển sang khu mới của Đồng Thị.
Tuy không cần mua vé máy bay nhưng địa điểm thi đấu cách nội thành khá xa nên trường học quyết định để học sinh ở lại khách sạn gần đó.
Thời điểm xuất phát, thời tiết rất lạnh, đám mấy âm u nặng nề trong không trung, có vẻ như sắp có tuyết rơi.
Đến khi lên xe, Quý Xán nhìn thấy một cái đầu tóc xoăn quen thuộc, là nam sinh lúc trước tìm Cố Giang Hành nói chuyện trên đỉnh núi Kính Hồ.
Giờ cậu nhóc đang ngồi cạnh cửa xe, đôi mắt màu nâu bỗng sáng lên, có vẻ như do nhìn thấy Cố Giang Hành phía sau mình.
Quý Xán đeo cặp sách đi tới ghế sau của xe buýt, Cố Giang Hành đi theo cậu ngồi xuống, tò mò hỏi: "Không phải em dễ chóng mặt à? Sao lại ngồi ghế cuối?"
Quý Xán: "Nhưng bây giờ tôi không chóng mặt."
Cố Giang Hành nhìn thoáng qua nam sinh tóc xoăn, đột nhiên cười nhẹ.
Quý Xán đang ở giai đoạn nhạy cảm, lập tức hỏi lại: "Anh cười cái gì?"
Cố Giang Hành: "Không có gì, em nhìn thế nào mà thấy anh cười?"
Quý Xán: "......"
Trong lúc thi đấu, Quý Xán cùng Cố Giang Hành một đường giết thẳng đến trận chung kết.
Sau trận chung kết toàn quốc, trường học cho bọn họ nghỉ 3 ngày.
Quý Xán phát hiện ra hôm nay đã là ngày đầu năm mới.
Ngày đầu tiên bọn họ rời khỏi khách sạn, tuyết đã rơi.
Quý Xán còn đang do dự xem đi về bằng xe của trường hay gọi tài xế trong nhà tới đón, lại nghe thấy Cố Giang Hành đang nói chuyện điện thoại.
Cố Giang Hành bắt chéo chân dựa vào cửa sổ, mở loa ngoài, uể oải nói chuyện: "Không đi đâu, tao về nhà."
"Về cái gì mà về", giọng nói Hà Tuy sang sảng xuyên qua điện thoại truyền đến: "Giáng sinh đã không nhìn thấy người, giờ Tết cũng không xuất hiện là thế nào?"
Quả thật là cũng lâu rồi không gặp, Cố Giang Hành nhìn Quý Xán một cái rồi nói: "Nhưng tao không tiện đưa người tới."
"Có cái gì mà không tiện, mày cứ đưa Xán ca tới cùng đi!"
"Mày nghĩ tao không biết chúng mày định làm gì à?" Cố Giang Hành cười nhạo, nhàn nhạt nói: "Em ấy đi không thích hợp lắm."
"Ai da, năm đó người ta còn chơi kinh hơn mày nhiều." Hà Tuy trách móc Cố Giang Hành: "Mày đưa điện thoại cho Xán ca đi, để tao tự nói."
Cố Giang Hành nhìn thoáng qua bên này, Quý Xán lập tức thu hồi tầm mắt, giả vờ như đang dọn hành lý.
Cố Giang Hành: "Hà Tuy tìm em, em có tiện nghe điện thoại không?"
Quý Xán cẩn thận gật đầu: "Có thể."
Cố Giang Hành đi tới, thấy cậu còn đang gấp quần áo, nên không thả điện thoại, mà nói thẳng: "Hà Tuy, người mày cần tìm đến rồi."
"Mẹ kiếp, sao nhanh thế?" Giọng nói kinh ngạc của Hà Tuy vang lên: "Không phải mày đang ở trong phòng à? Bọn mày ở cùng nhau?"
"Tìm tôi có chuyện gì?" Quý Xán lên tiếng đánh gãy mấy lời kế tiếp của Hà Tuy.
"Ấy, chào Xán ca." Giọng nói Hà Tuy rất vui vẻ: "Hôm nay không phải là ngày Tết sao? Bọn tôi định đi tắm nước nóng ở khách sạn.
Muốn hỏi ngài có thể cho chút mặt mũi, đến chơi cùng bọn tôi hay không ấy mà."
Quý Xán im lặng trong giây lát.
Cố Giang Hành cho rằng cậu không biết cách từ chối nên nói thẳng: "Bọn nó đi chơi còn mang theo cả gái nữa, nếu em không quen thì cứ từ chối."
"Tôi đi." Giọng nói của Quý Xán gần như vang lên cùng một lúc với hắn.
Cố Giang Hành ngẩn người, có vẻ rất ngạc nhiên.
Hà Tuy lập tức đắc ý hẳn: "Xán ca cũng tới rồi, Cố cẩu mày có đến không thế?"
Cố Giang Hành nhướng mày: "Cút, còn định được đằng chân lân đằng đầu à?"
"Đâu có đâu có", Hà Tuy cực kỳ không có chính kiến sửa miệng: "Không có mày bọn tao ăn không ngon, tuyết nhìn cũng khó chịu nữa."
"Cũng thế." Cố Giang lại nói với hắn vài câu rồi mới tắt điện thoại.
Thời tiết bên ngoài u ám, càng về chiều tuyết rơi càng lớn.
Gió lớn xen lẫn với bông tuyết thổi vào trong sảnh khách sạn, Quý Xán xách theo túi hành lý đứng ở cửa, ánh mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài.
"Sao em không mang khăn quàng?" Cố Giang Hành mặc một chiếc áo khoác đen đứng bên cạnh cậu, dáng người hắn trông có vẻ càng cao gầy hơn bình thường.
"Để trong túi rồi." Quý Xán thờ ơ nói: "Dù sao cũng lên xe sớm thôi."
Vừa dứt lời, cậu phát hiện cổ mình trở nên ấm áp.
Quý Xán cúi đầu, nhìn thấy khăn nhung màu xám nhạt trên cổ mình, còn có ngón tay trắng trẻo thon dài của nam sinh.
"Bên ngoài lạnh lắm, đeo trước một lúc đi." Cố Giang hành thở ra một làn khói trắng, ngón tay không cẩn thận cọ qua mặt cậu.
Chiếc khăn mềm mại và ấm áp, còn mang theo mùi hương và nhiệt độ cơ thể của nam sinh, Quý Xán cũng không định trả lại hắn, chỉ cúi đầu nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Bọn họ cũng không phải đợi lâu lắm.
Một lúc sau đã có một chiếc xe địa hình đỗ ngay trước mặt.
Tài xe xuống xe muốn giúp cậu cầm đồ, đã bị Cố Giang Hành nhanh hơn một bước đem túi đồ của cậu để lên xe.
Trong xe ấm áp nên Cố Giang Hành cởi áo khoác màu