Diệp Nam Kỳ đã từng khí phách hăng hái, trương dương tùy ý, cao cao tại thượng, là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người.
Không nghĩ tới chỉ qua thời gian mười năm, hắn bị trúng độc nằm lại nơi này, chìm vào hôn mê, vô cùng yếu ớt.
Cao ngạo cùng tự tin của hắn tựa hồ đã bị rút hết ra, Diệp Nam Kỳ của hiện tại thoạt nhìn vừa suy yếu lại vừa chật vật, hắn mím chặt đôi môi tái nhợt, mắt nhắm lại, ở trong mộng vẫn đang hèn mọn cầu xin người kia.
Mười năm, thời gian cũng không thể ma diệt được tình yêu cùng nỗi hận này.
Tư Cửu Lê nhìn thoáng qua, sau đó rời tầm mắt đi, không tiếp tục nhìn nữa.
Diệp Nam Kỳ nếu tỉnh, phỏng chừng cũng không muốn mình nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của hắn.
Đến khi chạng vạng, tình trạng của Diệp Nam Kỳ càng không xong, nhưng trong lúc đó hắn đã tỉnh táo được một lần.
Diệp Nam Kỳ nhăn mày, mồ hôi trên thái dương tuôn như suối, sắc mặt hiện lên màu than chì.
Cho dù tình huống thân thể hắn hiện tại có chút không ổn, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất thanh tỉnh và bình tĩnh.
"Ta," Diệp Nam Kỳ mở miệng, giọng nói có chút khó khăn, hắn nhìn về phía Tư Cửu Lê, "Ta muốn, muốn gặp sư tôn."
Hắn có lẽ sắp chết rồi.
Về sau hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt sư tôn làm chướng mắt y nữa, lần này, cho hắn tùy hứng một lần đi.
Chỉ cần sư tôn liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn liền thỏa mãn.
Tư Cửu Lê vuốt thỏ con trong lòng ngực, sắc mặt bình tĩnh, "Ta đã gửi Truyền Tin Phù cho sư tôn, cũng nói cho y tình huống của ngươi, y hẳn là rất nhanh sẽ tới."
Diệp Nam Kỳ bình tĩnh nhìn Tư Cửu Lê, tựa hồ đang phân biệt Tư Cửu Lê rốt cuộc nói thật hay nói dối.
Tuy nhiên chỉ được một lát hắn liền cảm thấy mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, giọng nói mơ hồ không rõ, "Cảm ơn."
Tư Cửu Lê không nói chuyện, Thẩm Độ Lê đứng một bên lại thấy hơi chua xót nơi đầu mũi.
Thời điểm nàng gặp được Diệp Nam Kỳ, Diệp Nam Kỳ lúc đó có chút trầm mặc kiệm lời, rất nhiều thời gian chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, trong tay vuốt ve khối ngọc bội treo bên hông.
Lúc ấy nàng lắm miệng hỏi một câu, nhưng thần sắc Diệp Nam Kỳ lại trở nên cực kỳ dịu dàng.
Đôi mắt lặng yên mà lạnh nhạt kia của hắn như bùng lên một đốm lửa, làm cả người hắn đều ấm áp theo.
"Là sư tôn ta tặng cho ta," Diệp Nam Kỳ mím môi, như nhớ lại cái gì, lộ ra một chút ý cười, "Thời điểm y nhặt được ta có nói mệnh số của ta quá nhẹ, liền tặng khối linh ngọc này cho ta, nói là có thể đè nặng thêm một chút."
Thẩm Độ Lê lúc ấy mới biết được, nam nhân thoạt nhìn lạnh nhạt lại tối tăm này, khi cười rộ lên cũng sẽ ấm áp như vậy.
Trong những lần giao lưu vốn không nhiều lắm, Thẩm Độ Lê nhìn ra được trái tim cẩn trọng bên trong Diệp Nam Kỳ.
Rõ ràng thích, hận không thể chiếm lấy vĩnh viễn, lại cứ phải nhịn đau buông tay, không thèm nhìn, không thèm nghĩ nữa.
Diệp Nam Kỳ cố lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng ở cửa, đáy mắt bốc cháy lên một chút tia sáng hi vọng.
Giống như vô số lần khi hắn còn nhỏ ngồi ở mép giường, chờ Lâm Hư Tiên Tôn từ ngoài cửa bước vào.
Nhưng tinh thần của hắn không đủ để chống đỡ hắn nhìn lâu, không được bao lâu, hắn lại lâm vào hôn mê.
Thẩm Độ Lê có chút nôn nóng, nàng nhìn về phía Tư Cửu Lê, "Tư Cửu Lê, Lâm Hư Tiên Tôn rốt cuộc khi nào mới tới đây?"
Nàng rất sợ, sợ đến lúc đó Diệp Nam Kỳ chịu đựng không nổi.
Tư Cửu Lê còn chưa mở miệng, Thẩm Diệu đã từ bên ngoài sải bước vào trong, phía sau đi theo một nam nhân thoạt nhìn lạnh nhạt xa cách.
"Sư tôn."
Tư Cửu Lê đứng lên, ánh mắt lại rơi xuống đuôi tóc Lâm Hư Tiên Tôn.
Đuôi tóc của Lâm Hư Tiên Tôn không biết vì cái gì, đã bạc trắng.
Thẩm Độ Lê tò mò nhìn vị Lâm Hư Tiên Tôn trước mặt.
Trước kia nàng chỉ nghe qua cái danh hào Lâm Hư Tiên Tôn này, nói y là kỳ tài ngút trời, một tay kiếm pháp xuất thần nhập hóa, là người có khả năng phi nhất nhất trong những năm nay.
Mấy năm nay Lâm Hư Tiên Tôn vẫn luôn bế quan, ngoại giới có rất ít tin tức về y.
Nam nhân trước mặt ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt có chút trống rỗng, trên mặt là vài phần lãnh đạm cùng lạnh băng.
Sắc mặt y vô cùng tái nhợt, đôi môi hơi mỏng càng như không có huyết sắc, cằm y mím chặt, tựa