Diệp Nam Kỳ hoảng sợ mở to hai mắt, thị giác trong mơ đã thay đổi.
Giờ phút này, hắn phảng phất như biến thành chính mình khi còn nhỏ, kinh hoàng cùng sợ hãi, vô lực giãy giụa.
Hắn há miệng, muốn gọi tên Lâm Hư Tiên Tôn nhưng nửa chữ cũng không nói ra được.
Người kia đứng ở trong căn phòng tối đen, hắn nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng giọng nói kia lại quen thuộc đến khó hiểu, dường như đã từng nghe ở đâu đó.
Bàn tay người đó đè lên bụng hắn, một bàn tay khác ẩn ẩn kẹp theo linh lực sắc bén chỉa xuống bụng hắn.
Phảng phất như muốn đào sống linh căn của hắn ra.
Diệp Nam Kỳ liều mạng giãy giụa, cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng động tác của hắn chẳng qua chỉ như châu chấu đá xe mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mắt thấy cánh tay kia càng lúc càng gần, Diệp Nam Kỳ căng chặt thân thể, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi đau đớn buông xuống.
Tuy nhiên, bóng tối lại lần nữa ập đến, nhào về phía hắn.
Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.
Diệp Nam Kỳ tỉnh lại, hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy uống một ngụm trà lạnh, đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Có lẽ là trước khi ngủ hắn đọc qua về những việc ghê tởm tông chủ trước đã làm, cho nên mới làm một giấc mộng kỳ quái như vậy.
Diệp Nam Kỳ hít sâu một hơi, sờ sờ mèo gốm nhỏ trước ngực mình.
Đồ gốm vốn lạnh băng được hắn ôm ấp hồi lâu, bây giờ trên đó đã nhiễm lên hơi ấm nhàn nhạt, điều này làm cho Diệp Nam Kỳ không hiểu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú con mèo gốm nhỏ kia, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, mắt phượng hơi nhọn có vài phần trầm tĩnh cùng chua xót.
Hắn trầm mặc một lát, lúc sau mới nói, "Về sau, ngươi ở cùng ta đi."
Thay thế sư tôn, ở cùng ta.
Toàn bộ Vạn Kiếm Phong quá an tĩnh, an tĩnh khiến cho Diệp Nam Kỳ có chút sợ hãi.
Ngày thứ hai Diệp Nam Kỳ đã vứt chuyện này ra sau đầu, hắn cứ theo thường lệ xử lý sự vụ trên Vạn Kiếm Phong, sau đó đi luyện kiếm.
Chỗ ở của Lâm Hư Tiên Tôn không người, Diệp Nam Kỳ sợ nơi này sẽ bị phủ đầy bụi bẩn, chờ sau khi Lâm Hư Tiên Tôn trở lại sợ là sẽ ở không quen, cho nên ngày nào hắn cũng qua đó quét dọn.
Trừ bỏ chỗ ở của Lâm Hư Tiên Tôn, nơi Diệp Nam Kỳ ở lâu nhất có lẽ chính là đỉnh Vạn Kiếm Phong.
Ngày thường hắn luôn luyện kiếm ở đó, nếu luyện mệt mỏi có thể dựa vào dưới tán cây, nhìn xuống phía chân núi.
Nơi này vừa vặn có thể nhìn ra cổng lớn của Thiên Tê Tông, nếu như có người trở về, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Trong nháy mắt, đông chí buông xuống, không bao lâu nữa là đến Tết.
Trước kia mỗi khi đến Tết, các đệ tử trên núi đều sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, chúc cho nhau vài câu tốt lành, xem như cùng nhau đón năm mới.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Diệp Nam Kỳ từ sớm đã đứng chờ ở cửa tông môn.
Hắn canh giữ ở cửa tông môn hồi lâu, chờ đến khi trời đã tối, trên đầu hắn, trên vai hắn đều đọng lại vài bông tuyết trắng, hắn mới chịu chuyển động bước chân, chậm rãi rời đi.
Hắn cho rằng, sư tôn cho dù có chán ghét mình đến cực điểm, nhưng vẫn sẽ luyến tiếc chúng đệ tử trên Vạn Kiếm Phong.
Nhưng xem ra hắn đã lầm.
Diệp Nam Kỳ có chút mất mát, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, cầm máy truyền tin gửi cho Tư Cửu Lê.
Không bao lâu sau, trên máy truyền tin xuất hiện một Tư Cửu Lê nho nhỏ.
Tư Cửu Lê có chút không kiên nhẫn, hắn nhìn Diệp Nam Kỳ, nhăn mày hỏi, "Chuyện gì?"
Diệp Nam Kỳ chà xát đôi tay đã phát cóng của mình, ngón tay không tự giác nắm lấy mèo gốm nhỏ trước ngực, chậm rãi nói, "Muốn cùng ngươi nói một tiếng năm mới vui vẻ."
Hắn dừng một chút, lại nói, "Nếu sư tôn ở chỗ ngươi, ngươi cũng giúp ta nói với y một tiếng, chúc y một năm mới mạnh khỏe."
Tư Cửu Lê "Chậc" một tiếng, "Là điều gì khiến ngươi ảo tưởng rằng Lâm Hư Tiên Tôn sẽ ở chỗ ta."
Diệp Nam Kỳ vừa mới uống chút rượu, lúc này hơi rượu đã bốc lên, lời nào cũng có thể nói ra ngoài, "Y thích sư muội của y."
Sư tôn thích sư muội của y như vậy, nói không chừng sẽ xuất hiện ở bên cạnh Tư Cửu Lê, dù sao sư muội của sư tôn, chính là mẹ Tư Cửu Lê mà.
Ngón tay Diệp Nam Kỳ sờ đến bình rượu