Nguyễn Đường ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn lên Cố Đàm Dữ, cậu nghe ra ý hứa hẹn trong những lời này.
Cậu chớp chớp mắt, thử hỏi, "Về sau, đều sẽ tới gặp em sao?"
Cố Đàm Dữ nắm chặt khối vảy trên tay, hắn cúi đầu, khuôn mặt sắc bén dịu đi vài phần, đôi mắt màu lục đậm cũng không còn lạnh nhạt như vật.
Hắn vươn tay, lưng bàn tay cọ cọ lên gương mặt Nguyễn Đường, trả lời, "Sẽ."
Bé ngoan, là sẽ được thưởng.
Nguyễn Đường lúc này mới cao hứng lên, cậu cười cười với Cố Đàm Dữ, ánh mắt rơi xuống một bên, sau khi nhìn thấy Lưu Ngọc thì vẫy vẫy tay, "Lưu Ngọc, anh cũng ở đây à."
Lưu Ngọc đặt một bát dâu tây tới trước mặt Nguyễn Đường, "Đôi mắt cậu có phải chỉ nhìn thấy nguyên soái hay không, tôi đã tới một hồi lâu rồi."
Nguyễn Đường lén lút nhìn qua Cố Đàm Dữ, chỉ cảm thấy đáy lòng ngọt lịm như mật.
Cậu chống đôi tay ở bên cạnh hồ, đắc ý lắc lắc cái đuôi, ngữ khí vừa ngọt lại vừa mềm, lời nói lại vô cùng trắng trợn, "Tôi thích Cố Đàm Dữ."
Cho nên cậu chỉ nhìn thấy Cố Đàm Dữ.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua nguyên soái ở một bên, buồn cười nói, "Đây là dâu tây nguyên soái mang tới cho cậu, vừa mới mua về từ bên ngoài."
Đây là loại dâu tây bơ hành tinh gieo trồng mới ra mắt, quả rất lớn, hơn nữa nước cũng nhiều, ăn vào rất ngọt, ở trên tinh cầu này rất được ưa chuộng.
Cố Đàm Dữ nhìn thấy ở trong phòng bếp, đoán là nhân ngư nhỏ nói không chừng sẽ rất thích, cho nên mới mang tới.
Nguyễn Đường cầm lấy một quả dâu tây đặt bên môi, vừa mới cắn một miếng nhỏ, nước quả ngọt ngào đã lập tức tràn ra.
Cậu có chút thỏa mãn mút mút, thoạt nhìn rất thích thú.
Lưu Ngọc là một người vừa nhiệt tình vừa nhiều chuyện, hắn luôn có thể tìm ra đề tài cùng Nguyễn Đường nói chuyện, Cố Đàm Dữ đứng ở một bên, chợt cảm thấy mình hình như bị bỏ quên.
Hắn nhíu lông mày, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Ngọc, sau một lúc lâu mới mở miệng, "Lưu Ngọc, đi xem một chút, cơ giáp ta mang đi bảo dưỡng đã trả về chưa?"
Lưu Ngọc sửng sốt, thoáng nhìn ánh mắt nguyên soái nặng nề nhìn về phía mình, đuôi mắt thon dài nheo lại, thần sắc không rõ.
Hắn tuy rằng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn không dám trái lời, vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Đàm Dữ nửa ngồi xổm trước mặt Nguyễn Đường, duỗi tay nắm lấy vòng eo Nguyễn Đường, ôm cậu tới cạnh hồ ngồi xuống.
Nguyễn Đường có chút khẩn trương bắt lấy tay áo Cố Đàm Dữ, sợ mình hơi không cẩn thận là bị trượt rơi xuống hồ.
Đó là bởi vì vảy của cậu trơn bóng, hơn nữa mới vừa rồi cậu không cẩn thận hắt nước lên bờ hồ, thật sự là rất trơn.
Cố Đàm Dữ cúi đầu nhìn cần cổ mềm mại tinh tế của Nguyễn Đường, cổ họng lăn lộn lên xuống một chút, sau một lúc lâu, hắn mới nửa khép đôi mắt, che giấu đi thần sắc ở sâu trong đôi mắt lục đậm kia.
Hắn nỗ lực làm giọng nói mình bình tĩnh lại, "Em từ khi nào đã, thân thiết với Lưu Ngọc như vậy?"
Nguyễn Đường nghiêng nghiêng đầu, có vẻ như đang hồi tưởng, "Mấy ngày hôm trước anh vẫn luôn không tới, hắn đã nói chuyện cùng em."
"Nói rất nhiều chuyện của anh, em rất thích nghe."
Nghe được Nguyễn Đường nói, Cố Đàm Dữ im lặng trong chốc lát, lúc sau mới duỗi tay chạm chạm vào gương mặt Nguyễn Đường, "Về sau có thể hỏi ta, ta cũng có thể nói cho em."
Có lẽ là do bản tính chiếm đoạt cùng độc chiếm, hắn rất không vui khi thấy có người ngoài trừ bỏ mình ra cướp đoạt đi sự chú ý của Nguyễn Đường.
Bởi vì, đây là nhân ngư nhỏ của hắn.
Nguyễn Đường đương nhiên là vui rồi.
Cậu ước gì có thể cùng Cố Đàm Dữ nói chuyện nhiều hơn.
Cố Đàm Dữ nhìn chằm chằm quai hàm phình phình của Nguyễn Đường, ngón tay giật giật, từ trong bát lấy ra một quả dâu tây, động tác tự nhiên đưa đến bên môi Nguyễn Đường, "Ăn nữa không?"
Nguyễn Đường cúi đầu cắn quả dâu tây kia, cậu chỉ mới cắn một nửa, còn chưa có kịp nuốt, liền nhìn thấy nước dâu tây ngọt ngào chảy xuống ngón tay Cố Đàm Dữ.
Cậu theo bản năng ăn hết quả dâu tây, sau đó cúi đầu, liếm liếm ngón tay Cố Đàm Dữ.
Sống lưng Cố Đàm Dữ căng thẳng, trong đôi mắt màu lục đậm dường như đang có thứ cảm xúc phức tạp nào đó cuộn trào.
Cằm