Động tác Cố Đàm Dữ dừng lại một chút, hắn cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Đường, đuôi mắt thon dài nheo lại, đáy mắt nhiễm lên một chút ý cười, "Gấp không chờ nổi muốn kết hôn cùng ta như vậy sao?"
Nguyễn Đường mím mím môi, lông mi chớp chớp thật nhanh, đôi gò má nóng rực.
Cậu tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nắm chặt lấy góc áo Cố Đàm Dữ, thong thả kiên định gật gật đầu.
"Muốn."
Cố Đàm Dữ khom lưng, một bàn tay vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường, đôi mắt màu lục đậm sâu thẳm, đáy mắt là những cảm xúc không tên đang cuộn trào, làm cho người ta xem có chút không hiểu.
"Nhân ngư nhỏ, em là thật sự thích ta, thích đến muốn cùng ta kết hôn sao?"
"Em thật sự, hiểu thích là cái gì sao?"
Đôi khi Cố Đàm Dữ cảm thấy nhân ngư nhỏ này quá ngốc, đối với hắn có loại thân cận cùng ỷ lại trời sinh.
Nhân ngư nhỏ từ trước tới nay chưa từng trải qua tình yêu, cậu làm sao có thể hiểu được yêu rốt cuộc là cái gì.
Trên mặt Nguyễn Đường có chút thất thố, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đàm Dữ, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc, "Em hiểu."
"Nó giống như là, em rất thích ăn dâu tây, nhưng nếu trên thế giới này chỉ còn lại một quả dâu tây cuối cùng."
"Thì em sẽ đưa nó cho anh."
Cậu nói có chút trẻ con, nhưng mang theo ý ngọt, thính tai đỏ bừng cả lên "Người khác ai cũng không cho."
Đầu quả tim Cố Đàm Dữ như bị phỏng một chút, hắn bị lời nói của Nguyễn Đường làm cho lồng ngực nóng lên, đành trực tiếp quay mặt đi, không nói gì.
Nguyễn Đường dâng lên cho hắn một trái tim chân thành sạch sẽ, giống như muốn đem toàn bộ đồ vật thích nhất, duy nhất của cậu đặt vào trong lòng bàn tay Cố Đàm Dữ.
Tình cảm vừa nóng bỏng vừa nhiệt tình này làm cho Cố Đàm Dữ có chút không đươc tự nhiên.
Cố Đàm Dữ ho nhẹ một tiếng, quay lại đối diện với đôi mắt sáng ngời lại mềm mại của Nguyễn Đường.
Hắn không thể xem nhẹ chuyện này, đành phải cúi đầu, nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, trầm giọng nói, Xem biểu hiện của em."
Nguyễn Đường phình quai hàm, có chút bất mãn.
Nhưng cậu lại nghĩ nghĩ, sau đó vươn ngón tay trắng noãn của mình ra bắt lấy tay Cố Đàm Dữ, "Vậy anh phải đến gặp em nhiều hơn."
Cậu chỉ có thể quanh quẩn trong bể cá này, không thể nào biểu hiện được.
Cố Đàm Dữ gật gật đầu, chậm rãi thu hồi tay lại.
Tuy trên mặt vẫn là vẻ lạnh băng như thường, nhưng ngữ khí đã ôn hòa không ít, "Ta đi về trước, còn có chút chuyện cần ta xử lý."
Hắn vươn tay, ôm Nguyễn Đường thả xuống hồ nước.
Ngón tay Cố Đàm Dữ chạm phải làn da mềm mại tinh tế, có chút co quắp.
Động tác của hắn rất nhanh gọn, sau khi rút tay về thì xoay người đi, muộn thanh muộn khí nói một câu, "Ta đi đây."
Hắn mấy năm nay đều ở trong quân đội, không có tình nhân cũng không có người yêu thích, càng không cùng người khác tiếp xúc gần.
Lần này chạm vào Nguyễn Đường, thật ra lại làm hắn có chút không được tự nhiên.
Nguyễn Đường nhìn bóng dáng Cố Đàm Dữ rời đi, lắc lắc cái đuôi, rúc ở trong một góc hồ nhàm chán chơi với vịt con trong chốc lát.
Sau khi Cố Đàm Dữ rời đi, bốn phía im ắng hẳn lên.
[ ký chủ, cậu như bây giờ là không được.
]
Hệ thống đã rất nhiều ngày không có lên tiếng, sau khi quan sát phương thức hai người ở chung thì nhịn không được nhíu mày.
Mấy ngày nay nó vẫn luôn ở trong không gian hệ thống nhàm chán lật xem vài cuốn thoại bản, là mấy câu chuyện ngược luyến tình thâm vừa mới ra mắt.
Truyện kể rằng Ma Tôn có nuôi một thiếu niên, thường ngày đối đãi với cậu ta cực tốt, ăn mặc không thiếu, dùng cũng là đồ vật tốt nhất.
Nhưng Ma Tôn kia lại dùng phương thức đối xử với sủng vật để đối đãi với thiếu niên, phần lớn thời gian đều ném thiếu niên sang một bên, thời điểm có hứng thú mới lại nhớ tới.
Sau khi nhớ tới chính là một loạt các sự việc không thể miêu tả, khụ khụ.
Nó cảm thấy, ký chủ nhà mình cùng Cố Đàm Dữ có chút giống tình huống này.
[ký chủ, thái độ của Cố Đàm Dữ với cậu giống như sủng vật, quan hệ giữa hai người các cậu không thích hợp chờ đợi yên ổn như vậy được.
]
Dù sao hiện tại Nguyễn Đường đang là một nhân ngư, cần phải sinh sống dưới nước.
Nhưng Cố Đàm Dữ lại dành nhiều thời gian ở trên đất bằng hơn, cho nên một khi Cố Đàm Dữ không nhớ tới Nguyễn Đường, Nguyễn Đường sẽ