Editor: Nguyệt Ảnh
Thời điểm Bùi Nặc trở về đã là đêm khuya.
Mọi việc đúng như dự kiến giải quyết vô cùng thuận lợi, hắn nhịn không được cong cong khóe môi, tâm tình rất không tồi.
Bùi Nặc bước thẳng vào phòng khách, áo khoác dính sương lạnh còn chưa kịp cởi, đã nhìn thấy phòng khách tối tăm sáng lên một trản đèn màu quýt, Nguyễn Đường dựa vào trên sô pha, ôm một cái gối ôm hình mèo mơ mơ màng màng ngủ gật.
Rõ ràng cực kỳ buồn ngủ, đôi mắt đều không mở ra được, nhưng lại vẫn nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nhìn ngốc ngốc.
Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?
Bùi Nặc nhăn mày muốn tức giận, lại nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Đường, tâm lại mềm đến rối tinh rối mù, cuối cùng hắn vẫn đi tới trước mặt Nguyễn Đường, còn không có vươn tay ôm lấy bé mồi nhỏ nhà mình, Nguyễn Đường đã tỉnh.
Nguyễn Đường vươn tay lau lau miệng mình, đôi mắt tròn vo còn có chút mờ mịt khi vừa tỉnh dậy, cậu lập tức liền nhìn thấy Bùi Nặc đứng trước mặt, ánh mắt tức khắc sáng lên, thanh âm đều vui sướng vài phần, "Ngài rốt cuộc đã trở lại!"
Cậu túm góc áo Bùi Nặc, tỉ mỉ nhìn khắp người Bùi Nặc trên dưới một lần, thấy không chỗ nào bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, "Không bị thương là tốt.
"
Tuy rằng hệ thống đã nói không có vấn đề gì với cậu vài lần, nhưng cậu vẫn có chút không yên tâm, trực tiếp canh giữ ở phòng khách, chờ Bùi Nặc vừa trở về là cậu có thể nhìn thấy ngay lập tức.
Không nghĩ tới mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ rồi.
"Sao còn chưa đi ngủ?"
Bùi Nặc tuy đã đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn muốn nghe Nguyễn Đường lặp lại lần nữa.
Ngón tay thon dài tái nhợt của hắn vuốt ve vành tai Nguyễn Đường, nhiệt độ hơi lạnh lẽo một chút rơi xuống nơi mẫn cảm của Nguyễn Đường, hòa quyện với hơi thở độc đáo trên người Bùi Nặc, kích thích khiến Nguyễn Đường nhịn không được run run một chút, tim đập lại có chút dồn dập.
Đôi mắt Nguyễn Đường đôi mắt ướt dầm dề, như một chú thỏ con lông xù xù, cậu nắm một góc áo Bùi Nặc, dịu ngoan mà mềm mại trả lời Bùi Nặc, "Chờ ngài trở về.
"
"Nếu ngài trở lại thấy trong phòng tối đen như mực, một người cũng không có, khẳng định sẽ sợ hãi," Nguyễn Đường nói một cách đương nhiên, gò má nhô lên, mi mắt cong cong, mang theo mỉm cười ngọt ngào, "Em chờ ở chỗ này, ngài sẽ không sợ.
"
Thời điểm cậu vẫn là một con thỏ con, sợ nhất chính là buổi tối, bốn phía đen như mực, không trung trên đỉnh đầu cũng không có mấy ngôi sao, bốn phía không chừng còn có mãnh thú nhìn trộm, mang theo đôi mắt xanh hung ác đều sẽ khiến cậu mấy đêm gặp ác mộng.
(Vậy ra nguyên hình là thỏ thiệt =))
Chờ đến khi cậu trưởng thành, tình huống đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn rất sợ.
Gương mặt Nguyễn Đường dán vào ngực lạnh băng của Bùi Nặc, cậu ngoan ngoãn cọ hai cái, nỗ lực dùng lông xù xù ấm áp trên người mình sưởi ấm thân thể Bùi Nặc, cậu nghiêm túc sưởi ấm hồi lâu, lại nghiêm túc đi xem Bùi Nặc, hỏi, "Ấm áp sao?"
Bùi Nặc hôn hôn đôi má lúm đồng tiền của Nguyễn Đường, ôm Bánh Ngọt Nhỏ của mình vào trong lòng ngực, thấp thấp lên tiếng, một bàn tay hắn ôm vòng eo trắng nõn mềm mại của Nguyễn Đường, nâng lên để Nguyễn Đường ngồi trên cánh tay mình, ôm cậu chạy lên lầu.
Rõ ràng hắn biến thành quỷ hút máu đã rất nhiều năm, lâu đến hắn đã quen với bóng tối, đương nhiên không sợ tối, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Đường dựa vào trên sô pha mơ mơ màng màng đợi mình, hắn lại cảm thấy mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Cảm giác có người đợi mình về nhà, tựa hồ thực không tồi.
Bùi Nặc như ăn phải mật, đầu lưỡi nổi lên vị ngọt làm hắn ôm Nguyễn Đường ôm càng chặt, đôi mắt đỏ sậm của hắn vẫn thường xa cách cùng lạnh băng nay đã tan rã hết, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt, tâm tình giống như càng tốt.
Hắn nhéo nhéo chóp mũi Nguyễn Đường, thanh âm trầm thấp mà từ tính, chỉ nghe xong một tiếng, thính tai Nguyễn Đường liền đỏ.
"Thật ngoan.
"
Nguyễn Đường chôn gương mặt nóng bừng vào trong ngực Bùi Nặc, gương mặt dán vào chất vải lạnh lẽo, tạm thời xem như hạ nhiệt độ.
Cậu sao lại không biết cố gắng như vậy, nói hai câu đã đỏ mặt.
Bùi Nặc sờ đến khí lạnh trên người mình, lại nhíu nhíu mày, hắn ôm Nguyễn Đường đặt trên giường, mình cởi áo khoác, nghĩ nghĩ, lại cởi thêm chiếc áo bên trong.
Áo sơ mi hơi mỏng kia phác họa ra đường cong cùng hình dáng cơ bắp trên người Bùi Nặc, hữu lực mà không khoa trương, thậm chí mang theo một chút gợi cảm, Nguyễn Đường chỉ nhìn thoáng qua, hô hấp đã dồn dập lên.
Cậu rụt rụt tiến vào ổ chăn, tự cuộn tròn mình lại, nếu mà có thể biến thành nguyên hình, lúc này sợ là đã sớm biến thành quả cầu tuyết tròn vo, ôm móng vuốt nhỏ của mình, nắm cái đuôi ngắn nhỏ không dám gặp người.
Bùi Nặc quay đầu nhìn thấy trong chăn nổi lên một bọc nhỏ, nhịn