Không thể không nói, Lục Tú cho hắn một chút cảm giác nguy cơ.
Bánh Ngọt Nhỏ nhà mình đáng yêu như vậy, làm gì có người nào sẽ không thích chứ?
Thích Nguyên nhớ mang máng, khi Nguyễn Đường vừa mới bắt đầu chuyển tới lớp bọn họ, hắn lúc ấy ngồi ở hàng phía sau, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, đã thấy rất nhiều bạn học vây lấy Nguyễn Đường ở giữa, mồm năm miệng mười nói chuyện.
Được hoan nghênh đến vậy.
Thích Nguyên rũ mắt xuống, mày nhíu nhíu, đốt ngón tay nắm chặt đến có chút trắng bệch, thần sắc hắn nhàn nhạt, nhưng như cũ vẫn có thể nhìn thấy vài phần tự ghét bỏ.
Hắn biết rõ tính cách mình không tốt lắm, âm trầm thô bạo, rất nhiều người đều không muốn tiếp cận hắn, Thích Nguyên ban đầu cũng không để ý chuyện này, rốt cuộc cái tính cách này cũng là một bộ phận thuộc về hắn.
Hắn ở trong đau đớn cùng bạo lực nhận được giáo huấn cùng kinh nghiệm, mấy thứ này đã sớm khắc sâu trong máu thịt của hắn, không cách nào xóa bỏ.
Nhưng là giờ phút này, hắn thế nhưng có chút lo sợ không yên, hắn lo lắng mình như vậy sẽ khiến Nguyễn Đường không thích, càng lo lắng mình sẽ khiến cho Nguyễn Đường chán ghét.
Hắn tựa hồ, trở nên có chút lo được lo mất.
Thích Nguyên nhấc lên mi mắt, nhìn về phía Nguyễn Đường, thanh âm thực nhẹ, nhưng bên trong lại mang theo trọng lượng làm người vô pháp bỏ qua, hắn kêu tên Nguyễn Đường, "Đường Đường?"
Nguyễn Đường trầm tư trong chốc lát, đôi mắt tròn tròn dịu ngoan nhìn Thích Nguyên, trên mặt có vài phần ngoan ngoãn, cậu nghiêm túc trả lời Thích Nguyên, "Vậy cậu đem tôi giấu đi đi.
"
Cậu câu lấy ngón tay Thích Nguyên, nhẹ nhàng quơ quơ, trong miệng của cậu như đang ngậm viên đường vậy, vừa ngọt vừa dính, Nguyễn Đường mềm mại nói, "Như vậy, tôi chính là của một mình cậu.
"
"Ai cũng không trộm đi được.
"
Nguyễn Đường đối với đúng sai hay quy tắc của thế giới này một chút cũng không để ý, cậu chỉ nhớ rõ, chính mình đi vào thế giới này, là vì Thích Nguyên.
Cậu tồn tại, là vì Thích Nguyên, nếu không, hết thảy đều sẽ không còn ý nghĩa.
Nếu Thích Nguyên vì cậu chế tạo một tòa lồng giam thật lớn, cho dù sẽ vây khốn cậu cả đời, mất đi tự do, cậu cũng nguyện ý tự mình chui vào, sau đó đem chìa khóa giao lại cho Thích Nguyên.
Thích Nguyên chớp chớp mắt, tựa hồ là có chút kinh ngạc, biểu tình lãnh đạm trên mặt hắn cũng tan vỡ trong nháy mắt, hắn chăm chú nhìn đôi mắt Nguyễn Đường, nơi đó sạch sẽ, mang theo yêu thích thuần túy cùng với ỷ lại đối với hắn.
Những mặt trái cảm xúc trong đáy lòng hắn, tựa hồ cũng trong nháy mắt bị thanh trừ.
Thích Nguyên nhéo nhéo chóp mũi Nguyễn Đường, giọng nói tuy rằng thanh thanh đạm đạm, động tác lại ẩn giấu một chút thân mật, "Em luôn biết làm như thế nào để dỗ tôi.
"
Nguyễn Đường rất không cao hứng nhíu nhíu mày, hung dữ nói, "Mới không phải dỗ cậu đâu.
"
Cậu đá đá mũi chân, tức giận, "Đều là nói thật.
"
Thích Nguyên lột một viên kẹo nhét vào trong miệng Nguyễn Đường, "Là tôi nói sai rồi, tới, ăn viên kẹo.
"
Nguyễn Đường há mồm cắn khối kẹo, đầu lưỡi hồng nhạt lơ đãng liếm láp qua ngón tay Thích Nguyên, Thích Nguyên thân thể căng thẳng, hắn nắm chặt tay, cả người nóng lên.
Hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Đường phình phình quai hàm, ngoan ngoãn mút viên kẹo, không khỏi cười khổ một tiếng.
Nguyễn Đường vẫn còn cái gì cũng không hiểu đâu.
Thích Nguyên nhìn về phía sách giáo khoa của mình, quyết định làm thêm vài đề toán để thanh tỉnh lại một chút.
Những chuyện không tưởng đó, trước vẫn là không nên suy nghĩ nhiều.
Một buổi học rất nhanh liền trôi qua, cả người Nguyễn Đường đều có chút uể oải, cậu ngáp một cái, vẫn lại nhét vào trong cặp sách mình quyển vở bài tập, cậu tính toán sẽ nhìn một chút.
Rốt cuộc hiện tại đã là năm ba, giáo viên mỗi một môn đều theo dõi thật sự sát sao, không qua bao lâu lại kiểm tra một lần, những người giống