Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường nhấp nhấp môi, vươn tay đẩy Thích Nguyên ra, thanh âm nho nhỏ, "Đừng mà."
"Mọi người sẽ thấy."
Cậu da mặt mỏng, vừa nghĩ đến bây giờ còn đang ở rạp chiếu phim, ngộ nhỡ chung quanh có người thấy, cậu liền cảm thấy cảm thấy thẹn đến không biết chui vào đâu, cả người nóng lên như bị hun chín rồi.
Thích Nguyên buồn cười một tiếng, duỗi tay nhéo cằm Nguyễn Đường, thu lại biểu cảm không đứng đắn trên mặt, thanh âm vững vàng nói, "Được rồi, không trêu em nữa."
Vừa rồi hôn Nguyễn Đường, chỉ là cảm thấy Nguyễn Đường bị dọa rúc trong lòng ngực mình run bần bật, nỗ lực trợn tròn đôi mắt trông như một con thỏ con cả người xù lông, đáng yêu không chịu được.
Hắn liền nhịn không được thú vui tà ác của mình mà trêu chọc Nguyễn Đường.
Bất quá nếu Nguyễn Đường không thích, hắn tự nhiên cũng sẽ không cưỡng ép Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường tuy rằng ngoài miệng nói không muốn ở trước công chúng làm một chút hành vi thân mật đặc biệt, nhưng là cậu căn bản khống thể khống chế được bản năng của mình.
Khi phim vừa chiếu đến đoạn tương đối khủng bố, cậu liền nhịn không được hướng lòng ngực Thích Nguyên rúc vào, một hai đòi Thích Nguyên ôm cậu, cậu mới an tâm.
Cậu sợ đến không được, liền Thích Nguyên trộm hôn cậu mấy cái cũng không có phát hiện.
Nhưng thật ra hệ thống đang theo dõi toàn phương vị lại phát ra vài tiếng cười hắc hắc tựa hồ đang rất vui mừng, đắm chìm vào trong đó cao hứng đến không chịu được.
[ không nghĩ tới tên nhóc này còn khá biết điều.
]
Nó nguyên bản vì muốn xúc tiến tình cảm giữa hai người mới tuyên bố nhiệm vụ cùng đi xem phim, không nghĩ tới Thích Nguyên thế nhưng sẽ chọn phim kinh dị, lại còn đạt tới kết quả ngoài mong đợi.
Một bộ phim điện ảnh đã xem xong, Nguyễn Đường chân mềm nhũn không đi nổi, Thích Nguyên nửa ôm cậu tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lại cầm một chai nước vặn nắp ra cho Nguyễn Đường uống mấy ngụm, giảm bớt một chút không thoải mái.
Nguyễn Đường ừng ực ừng ực uống lên vài ngụm, khóe mắt cậu phiếm hồng, mũi cũng hồng hồng như đang cực kỳ ủy khuất, "Tớ không bao giờ muốn xem nữa."
"Là tôi không chu đáo," Thích Nguyên nhéo nhéo vành tai Nguyễn Đường, thở dài một hơi, "Lần sau chúng ta không xem loại phim này nữa."
Nguyễn Đường còn muốn nói gì, nhưng khi nghe được âm thanh tích phân rơi xuống lại cao hứng lên.
Cậu luôn luôn là người dễ dàng thỏa mãn.
Thích Nguyên từ trong túi lấy ra một viên kẹo dâu tây, lột vỏ kẹo ra đưa tới bên miệng Nguyễn Đường, Nguyễn Đường há mồm ngậm vào trong miệng, không tự giác mút mút ngón tay Thích Nguyên.
Cậu ăn viên kẹo xong cũng không khó chịu nữa, thậm chí còn có tâm tình bắt lấy tay Thích Nguyên thưởng thức, như đang chơi đùa cùng món đồ chơi yêu thích của mình.
"Thích ăn kẹo như vậy sao?"
Thích Nguyên nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, như là nghĩ tới cái gì lại nhăn mày, vẻ mặt nghi hoặc mà lại vi diệu, tròng mắt tối màu của hắn chuyên