Tư Cửu Lê nhìn chằm chằm túi tiền trong tay mình, nhướng mày, hắn duỗi tay mở ra xem, lại phát hiện bên trong có một ít Thanh Ngọc Quả.
Hắn khom lưng bế Nguyễn Đường lên, duỗi tay vuốt lông Nguyễn Đường, ánh mắt sâu thẳm, "Cố ý đi tìm cho ta?"
Nguyễn Đường thân mật cọ cọ ngón tay Tư Cửu Lê, mềm mại lên tiếng, đôi mắt tròn xoe ngập nước trông thật ngoan ngoãn, thoạt nhìn như đang nói "Mau khen tui đi, tui siêu ngoan".
Tư Cửu Lê vân vê trái cây nhìn thoáng qua, hắn cũng không vội vã cho vào miệng, ngược lại trước tiên xoa xoa, lột vỏ quả ra đưa tới bên miệng Nguyễn Đường, thần sắc hắn nhu hòa, bên môi ngậm một nụ cười nhàn nhạt, "Có mệt hay không, ngươi ăn trước một quả đi.
"
Trái cây kia tản ra mùi hương ngọt ngào, nước quả dính lên ngón tay Tư Cửu Lê, Nguyễn Đường cũng không có khách khí nữa, hai móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay Tư Cửu Lê, cắn một ngụm thật to.
Loại quả này cũng không phải rất lớn, Nguyễn Đường ăn mấy ngụm là xong rồi, cậu nhìn chằm chằm nước quả trên ngón tay Tư Cửu Lê, nhịn không được vươn đầu lưỡi phấn phấn nộn nộn liếm một chút.
Ngọt ngào.
Tư Cửu Lê chỉ cảm thấy ngón tay nóng lên, như có vật gì mềm mại trượt qua, hắn cúi đầu liền thấy thỏ con đang duỗi móng vuốt liếm ngón tay mình một cái.
Ngay trong khoảnh khắc đó, một chút khác thường dưới đáy lòng chợt xuất hiện rồi lướt qua, giây tiếp theo Tư Cửu Lê nhăn mày lại, rút ngón tay mình ra khỏi móng vuốt Nguyễn Đường, hắn vươn ngón tay ra cụng vào trán Nguyễn Đường, "Bẩn, không được tùy tiện liếm tay những người khác.
"
Thỏ con ủy khuất cuộn mình lại thành một đoàn, ngay cả tai thỏ cũng hữu khí vô lực rũ xuống.
Cậu mới không thèm liếm tay người khác đâu.
Tư Cửu Lê nghĩ nghĩ, lại vuốt lông thỏ con một phen, động tác nhẹ nhàng, "Ngoan.
"
"Chờ ta ăn xong, ta chải lông cho ngươi một chút.
"
Nguyễn Đường lại cao hứng lên, rốt cuộc cậu vừa mới chui ra từ trong bụi cây, trên người toàn là lá cây, mao mao cũng rối loạn cả lên rồi, không đẹp chút nào.
Tư Cửu Lê ôm thỏ con vào trong lòng ngực mình, còn mình lại ăn Thanh Ngọc Quả kia, không nhanh không chậm hấp thu linh khí bên trong.
Lấy thân thể gầy yếu khó khăn lắm mới lên đến Luyện Khí tầng một của hắn, bất luận người nào cũng có thể đi lên dẫm hắn một chân, không cẩn thận sẽ mất đi tính mạng.
Thanh Ngọc Quả này hiện tại hắn đang rất cần.
Ánh mắt Tư Cửu Lê hơi tối lại, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, hắn cúi đầu nhìn con thỏ mềm mại trong ngực mình, có vài phần nghi hoặc.
Đây rốt cuộc là yêu thú, hay là linh thú đã khai linh trí?
Đời trước hắn tại rừng rậm này không có thu hoạch gì, sau khi trở lại tông môn còn bị cười nhạo một phen.
Nguyễn Đường không hề biết Tư Cửu Lê đang nghĩ cái gì, cậu nằm trong lòng ngực Tư Cửu Lê, hai móng vuốt nhỏ bắt chéo trông rất là nhàn nhã.
Tư Cửu Lê ăn xong Thanh Ngọc Quả liền chải lông cho Nguyễn Đường, trên tay hắn không có lược, sợ những đồ vật khác sẽ làm Nguyễn Đường bị thương, đành trực tiếp nhặt lá cây trên người Nguyễn Đường, sau đó dùng ngón tay chải vuốt lông mao cho Nguyễn Đường.
Chính hắn cũng