Mấy năm nay Tư Cửu Lê vẫn luôn rú rú ở trên Vạn Kiếm Phong, rất ít khi lộ diện, trên người hắn còn có linh khí giúp che giấu tu vi, cho nên không ít người còn tưởng rằng hắn vẫn là phế vật Luyện Khí Kỳ mười năm trước.
Những người này thái độ kiêu căng, thậm chí còn có không ít người cảm thấy may mắn khi đụng phải Tư Cửu Lê, còn không phải là chiến thắng trong tầm tay sao?
Nhưng mà rất nhanh mặt của mấy người này đã bị vả bốp bốp.
Tư Cửu Lê triệt tiêu đi linh khí che giấu tu vi, khí thế cường đại theo đó mà bạo phát ra.
Hắn mắt lạnh nhìn người nọ, đôi mắt đậm hơn vài phần, khí thế thuộc về Nguyên Anh kỳ ép tới khiến cho người nọ ứa ra mồ hôi lạnh, vô luận thế nào cũng không thoát ra được áp lực từ Tư Cửu Lê.
"Ngươi thua."
Ở trước mặt tu vi tuyệt đối, người này không dậy nổi một chút lực phản kháng, hắn rất nhanh nhận thua, sau đó cắn răng, khuất nhục xuống đài.
Bốn phía im lặng, ánh mắt nhìn về phía Tư Cửu Lê lộ ra vài phần không thể tin nổi.
Ai cũng không nghĩ tới, lúc trước chỉ là phế vật Luyện Khí kỳ, hiện giờ đã lên tới Nguyên Anh rồi.
Vậy ra lôi kiếp lúc trước ở trên Vạn Kiếm Phong chính là của tên tiểu tử này sao?
Tu chân giới cường giả vi tôn, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Tư Cửu Lê đã có chút thay đổi, một số nữ tu khi nhìn Tư Cửu Lê còn lộ ra vài phần ngưỡng mộ.
Nguyễn Đường ngồi tại vị trí của Tư Cửu Lê, cái miệng nhỏ cắn một khối điểm tâm, tức giận vẫy vẫy móng vuốt nhỏ của mình như muốn đuổi những nữ tu đó đi.
Không cho xem, không cho xem!
Hắn là của ta, không cho các ngươi xem!
Dư quang Tư Cửu Lê liếc nhìn thấy động tác tức giận của thỏ con nhà mình, không khỏi cong môi cười cười.
Diện mạo hắn vốn đã tuấn mỹ anh khí, mười năm qua đi, ngũ quan càng có thêm hương vị nam nhân, hiện tại cười như vậy càng câu dẫn đám nữ tu phía dưới xuân tâm nảy mầm.
Nguyễn Đường hung tợn cắn một ngụm điểm tâm, tai thỏ rũ xuống hai bên, tỏ ra một chút bực bội.
Trêu hoa ghẹo nguyệt!
Cậu cất giấu Tư Cửu Lê mấy năm không cho những người khác nhìn thấy, nhưng hiện tại cậu cảm thấy bảo bối của mình sắp bị người khác đoạt đi rồi.
Tức muốn khóc!
"Người tiếp theo," Tư Cửu Lê rút thanh trường kiếm của mình, đầu ngón tay búng lên thân kiếm, thần sắc lạnh nhạt thoạt nhìn có vẻ kiêu căng, "Nhanh lên, ta không có thời gian!"
Hắn vừa mới thấy Nguyễn Đường ở dưới khán đài vụng trộm ăn mấy khối điểm tâm, còn ăn nữa chỉ sợ sẽ đầy bụng, cơm trưa ăn không vô nữa.
Hắn muốn nhanh đi xuống xoa bụng cho thỏ con nhà mình.
Đại bỉ tông môn lần này của Thiên Tê Tông cũng không