Chương 3
Điện thoại không mở được khóa, nội dung từ tin nhắn kia vẫn như trước hiện trên màn hình làm Nhạc Bối Bối không biết làm sao.
Vẫn là câu hỏi cũ, đối phương là ai? Cần cô đến là có chuyện gì?
Đang trong lúc tự hỏi, cửa phòng bị người ta gõ hai tiếng. Nhạc Bối Bối đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa kéo ra liền thấy thân ảnh đen xì đứng sẵn ở đó từ bao giờ. Còn chưa để cô kịp chuẩn bị, người nọ đã nhanh chóng ném thứ gì đó vào trước ngực cô, buộc cô phải buông tay nắm cửa ra để giữ đồ vật kia lại, tránh cho nó kết cục phải rơi xuống đất.
“Nói với đám người rảnh rỗi đó đừng mang mấy thứ tầm thường thế này tới chỗ tôi.” lãnh đạm nói hết một câu, đối phương lập tức rời đi, bỏ lại Nhạc Bối Bối còn chưa kịp hiểu gì, cửa phòng được thiết kế tự động đóng “cạch” một tiếng khép lại, ngăn cách ánh nhìn ngạc nhiên của Nhạc Bối Bối với khung cảnh hành lang bên ngoài.
Thứ được người vừa rồi đưa cho Nhạc Bối Bối chính là hộp carton mini được chuyển phát nhanh tới cho Nguyễn Tư Nguyên. Nhạc Bối Bối tò mò đem nó ngồi trở về giường đánh giá một lượt, quả thực chính là nó, trên vỏ hộp vẫn còn dán địa chỉ người nhận chưa bị xé. Tuy nhiên hộp đã mở, đồ vật bên trong dường như đã được xem qua. Nhạc Bối Bối lật cái hộp lên, rút lõi, là một phong thư có dấu vết bị bóc ra, bề mặt có chút cộm. Nhạc Bối Bối nhíu mày, lấy đồ bên trong ra, kinh hãi nhìn thứ trên tay của mình —những tấm ảnh này!!
Khung cảnh trong ảnh rất có thể là một quán bar nào đó, bên trong có một đôi nam nữ. Bọn họ đang ngồi trò chuyện, rất gần rất sát. Có lẽ vì ánh sáng ở quán bar luôn không tỏ, cùng với vấn đề góc độ nên cặp đôi trong hình nhìn qua đặc biệt ái muội. Nhạc Bối Bối không tin được vào mắt mình, vội moi ra những tấm ảnh khác, không ngờ sau những hành động thân mật, bọn họ đứng dậy, rồi cùng nhau vào nhà vệ sinh...
Người con trai thì cô không biết, nhưng cô gái trong ảnh cô nhìn mà còn không nhận ra thì nhất định là kẻ mù!
Nhạc Bối Bối thấy đầu đau nhức, không muốn tiếp tục xem tất cả mà mang toàn bộ ảnh nhét lại vào trong hộp, thầm nghĩ nên xử lý chỗ ảnh này thế nào đây. Tại sao nguyên chủ lại có thể thoải mái vô tư ăn đâu ị đó, rồi để mặc cho cô —một người không liên quan tự mình dọn tàn cuộc như thế này được. Hơn nữa kẻ gửi cái này cũng thật ác ý, cố tình không gửi cho cô, ngược lại dám mang tới cho Nguyễn Tư Nguyên, rốt cuộc ghét nguyên chủ tới mức nào!?
Cũng may xem thái độ vừa rồi của Nguyễn Tư Nguyên, hình như là không hề có ý muốn xen vào việc này. Nhạc Bối Bối thầm thở phào, ngày đầu tiên vừa tới đã làm mất hình tượng như thế này rồi, dù cho nam phụ không biết mình là ai, và người trong ảnh lúc đó cũng không phải là cô, nhưng bây giờ cô đã không khác nào là đương sự rồi, cũng biết xấu hổ đấy có được không!
Đưa mắt liếc nhìn điện thoại ở trên giường, cùng với vô số đồ dùng hỗn độn trên bàn trang điểm, Nhạc Bối Bối đột nhiên có một chủ ý. Nếu đã bung bét ra thế thì thật vừa vặn, dùng cái cớ này để giả vờ làm bài học cho mình, từ đó thực hiện kế sách —Thay người đổi tính!
Lại nói, Nguyễn Tư Nguyên luôn chán ghét dính vào rắc rối nên vừa thấy đồ liền đem trả lại cho cô thật không gì tốt bằng. Đáng thương mỗi cho đồng chí muốn làm hại cô, hình như hành động của anh không thỏa mãn được mục đích của bọn muốn bôi nhọ cô, đẩy cô vào đường cùng.
Tuy Nguyễn Bối Bối không phải thần tượng hay minh tinh nổi tiếng, nhưng gia cảnh cô ta lại đặc biệt tốt, thêm tính cách người gặp người ghét, hoa gặp hoa tàn đã khiến cô ta dễ bị người khác ghen ghét đố kỵ. Trong nguyên tác, Nguyễn Bối Bối không chỉ là nữ phụ phản diện ngu ngốc thích cản đường, cô ta còn là người bị cả thế giới ghen tị, kế tiếp là khinh bỉ, ghê tởm.
Nói nhiều như vậy, tóm gọn lại cũng cần phải biết ơn Nguyễn Tư Nguyên. Anh ta đem chỗ ảnh này trả về, nhất thời làm cho vị trí cái ghế tiểu thư Nguyễn gia này của Nhạc Bối Bối vững chắc, tiết tháo của cô cũng không bị đánh mất trong mắt trưởng bối.
Khoan đã, hình như nguyên tác cũng đề cập tới tình tiết này, thế nhưng lúc đó nguyên chủ hình như không chần chừ liền xé rách luôn bưu phẩm, cho nên chuyện này đã bị cô ta vùi đi.
Nhạc Bối Bối ôm mặt, tệ thật, thì ra là do cô trí nhớ kém, suýt nữa đã xong đời rồi. Nếu như Nguyễn Tư Nguyên không đưa cô, ngược lại mang lên cho người lớn xem, kết cục thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao bất kì bưu phẩm nào gửi tới cho anh ta, có thể xem đều sẽ bị nguyên chủ xé ra xem trước.
Nhạc Bối Bối tống thẳng cái hộp vào trong tủ, nghĩ một hồi lại đứng khóa trái, tìm đủ cách niêm phong lại, chìa khóa cô nhét trong cái túi xách xấu nhất rồi giấu vào vali.
Thực hiện xong một loạt hành động, Nhạc Bối Bối rốt cuộc cũng thấy có chút yên tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô kiểm tra lại túi xách, thấy rất nhiều nữ trang cùng với tiền và thẻ ngân hàng không khỏi líu lưỡi. Người quanh năm bận rộn làm công ăn lương như cô cũng không bao giờ có nhiều tiền trong túi như