Chương 7: Âm Thầm Quan Sát.
Người xưa có câu: “Căng da bụng trùng da mắt.”
Đại ý là ăn no thì sẽ buồn ngủ, có thể ngủ chính là con đường thú vị để đến với khoái lạc.
Thế nhưng Nhạc Bối Bối giờ phút này hiển nhiên không cách nào tìm đến được chân lý của khoái lạc. Vì yếu đuối của chính mình mà phải ôm bụng đói đi ngủ, kết quả lúc tỉnh lại chỉ thấy cả người nặng nề, vừa mệt vừa đói.
Nhạc Bối Bối thở dài, nếu như da mặt cô có thể dày hơn chút nữa, khả năng cao sẽ không để cho chính mình phải chịu khổ rồi. Một bên nghĩ như vậy, cô vươn tay bật đèn bàn, ánh sáng nhu hòa lập tức chiếu khắp căn phòng, cùng với phong cách bày trí phòng cho thiếu nữ, liếc mắt liền thấy vô hạn ấm áp.
Nhạc Bối Bối uể oải lật chăn, chân trần đi đến đứng trước cửa sổ, kéo rèm nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, cách một lớp kính dùng mắt thường cũng có thể thấy được màn đêm đang thong thả, an tĩnh buông xuống nơi đối với cô hoàn toàn xa lạ. Toàn bộ khuôn viên Nguyễn gia bắt đầu đèn nối đèn bật sáng, qua lớp kính phản chiếu, không gian bất tri bất giác trở nên lung linh lạ thường.
Thả rèm xuống, Nhạc Bối Bối xoay người vào nhà vệ sinh. Trong đầu cô hốt nhiên lóe nhanh qua một suy nghĩ, rằng cô dường như vừa tham gia một trò chơi đóng vai. Mọi thứ xung quanh đều đang chờ cô có thời gian thích nghi, chuyển hóa từ lạ lẫm muốn khám phá thành chậm rãi quen thuộc rồi lãnh đạm.
Nhạc Bối Bối theo thói quen dán sát mặt đánh giá chính mình trong gương. Xem ra nguyên chủ đã thực hiện rất tốt công tác bảo dưỡng da mặt. Nhìn xem sắc mặt này mới thật hồng hào làm sao, sờ xem độ mềm mại và đàn hồi mới dẻo dai làm sao.
Nhạc Bối Bối đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, thông thường trong mỗi một cuốn tiểu thuyết thì vai nữ phụ là một loại tồn tại tất yếu, thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện. Cũng chính vì vậy, bọn họ được chia làm hai loại. Loại đầu tiên là không được ưu ái, xấu đến ma chê quỷ hờn; loại thứ hai là được ưu ái, tác giả ban cho nhan sắc trời phú, cực kỳ phù hợp để cô ta đem đi làm chuyện xấu. Nhưng dù là loại thứ nhất hay thứ hai thì cũng không có gì khác biệt, đa phần kết cục cuối cùng vẫn là buộc cô ta phải chịu đau khổ, nặng nhẹ còn phải xem tình huống.
Nhạc Bối Bối không nhịn được sờ mặt thêm vài cái, cảm xúc tốt đến nỗi chính mình còn không nỡ buông tay. Cô nheo mắt nhìn bản thân trong gương, đến cô cũng không thể ngờ một ngày nào đó chính mình có thể trở nên xinh đẹp như thế này. Nếu trước kia Nhạc Bối Bối có thể biết trước được chuyện này, khẳng định là nằm mơ cũng phải cười tỉnh! Lại chiếu theo lý thuyết, Nguyễn Bối Bối không sai biệt chính là loại nữ phụ thứ hai. Là loại có nhan sắc tốt mà não không dùng được. Nhưng không vấn đề, dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, không nhất định phải đi làm người xấu, cũng là vì nhân phẩm của cô không cho phép.
Nhạc Bối Bối xoay người dựa vào bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bóng đèn trong phòng tắm, hai mắt mông lung. Nguyễn Tư Nguyên và Lưu Vân Liêm một người nam phụ một người nam chính cô đều đã chạm mặt, nhan sắc hai người đều dư sức đứng trong hàng ngũ tiểu soái ca ngon miệng. Nếu như có thể cùng một trong hai người...
Không đúng! Cùng bọn họ thì có thể làm cái gì?
Nhạc Bối Bối đột ngột từ mơ màng tỉnh lại, vội vàng đưa tay đánh vào mặt chính mình, một lúc an ủi hai cõi lòng. Mau chết tâm với Lưu Vân Liêm đi, không phải chính mắt cô đã thấy hắn cùng một cô gái xa lạ đi mua sắm hay sao? Còn có Nguyễn Tư Nguyên, lúc trước thích anh ta thì sao chứ, mày căn bản là nằm mơ cũng không dám tưởng tượng mình sẽ đi vào trong cuốn tiểu thuyết này đúng không! Cho nên vận đổi sao dời, thế sự khôn lường, hiện tại tuyệt đối không được cùng cái người Nguyễn Tư Nguyên kia nảy sinh bất cứ tư tình nào hết!
Hơn nữa suy nghĩ ban nãy của cô thật sự quá mạo hiểm. Một người thì khiến nguyên chủ bị hủy hoại thanh danh, người còn lại thì tiễn cô sang thế giới bên kia. Hai tên này, tốt với ai cô không biết, nhưng thái độ đối với nguyên chủ lại mười phần thống nhất, luôn luôn đều là một bộ dạng máu lạnh vô tình, lãnh khốc vô song. Lý trí của cô nói, bắt cô làm sâu sắc thêm mối quan hệ rồi dây dưa với bọn họ... Nghĩ cũng đừng nghĩ, cô không muốn ngày đoạn khí* chết tiêu của mình tới nhanh như vậy!
(*) đoạn khí (断气): tắc thở.
Nhạc Bối Bối tự nhiên cảm thấy bản thân như lâm vào bế tắc, từng bước từng bước đều là tiến thoái lưỡng nan. Cô đang nghĩ nếu như thật sự không ổn, khả năng cần làm học sinh nội trú, như vậy tỉ lệ chạm mặt Nguyễn Tư Nguyên có lẽ sẽ trở nên thấp đi, liền miễn đêm dài lắm mộng. Màn kịch này vẫn là dành cho mấy người trong cuộc bọn họ tự giải quyết cùng nhau đi, người ngoài cuộc như cô vẫn là thích hợp với loại vai diễn an phận thủ thường nhất.
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.
Cái bụng không nghe lời đang ồn ào kêu đói, Nhạc Bối Bối ôm tâm trạng thấp thỏm bất an xuống dưới lầu, ngay từ khoảnh khoắc này cô đã cho mình một chút an ủi về tâm lý, nước lên thì thuyền lên, chỉ cần cái thuyền đó được bảo dưỡng tốt, không gì đủ sức làm nó chìm được!
Dù nghĩ vậy nhưng Nhạc Bối Bối vẫn tận lực đi thật nhẹ nhàng, chỉ hy vọng giá trị tồn tại của mình rớt xuống càng thấp càng tốt.
“Chào buổi tối, tiểu thư.”
Nào ngờ lưới trời lồng lộng, thiên tính vạn tính vẫn là người tính không bằng trời tính, thời điểm chỉ còn cách vạch đích hai bậc, đột nhiên có người hướng Nhạc Bối Bối nói, mọi cố gắng như dã tràng se cát biển đông, những nỗ lực bước đi nhẹ đến hết mức có thể vừa rồi của cô trong phút chốc đều tan thành mây khói.
Là cô quên mất, người hầu đều không phải búp bê hay rối gỗ, thấy chủ nhân của mình ai dám im lặng làm ngơ không chào hỏi chứ.
Người ta vẫn nói: Làm việc khuất tất, tất có tật giật mình. Nhạc Bối Bối không ngoại lệ tránh không khỏi bị hù giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người vừa nói. Chỉ thấy là cô gái mặc hầu phục Nguyễn gia, nhìn kỹ hơn, còn nhận ra được là người quen —Lâm Hương Nhu, người duy nhất cô nhớ mặt trong tất cả đám người hầu của Nguyễn gia!
Lúc này Lâm Hương Nhu nhìn hành động và thái độ kỳ lạ của cô, trên mặt chỉ trực treo biểu tình ngơ ngác cùng với mạc danh kỳ diệu*, hẳn là không hiểu chủ nhân của mình đang làm cái gì. Cũng đúng thôi, nếu là nguyên chủ, cô ta làm sao sẽ có loại tác phong thấp kém này chứ. Tuy biết là thấp kém, nhưng cũng không thể trách Nhạc Bối Bối, người tựa hồ chưa trải đời như cô, những gì cô đang làm lúc này chỉ là sự vâng lời theo bản năng.
(*) Mạc danh kỳ diệu (莫名其妙): chẳng hiểu gì cả.
Ngay khi Nhạc Bối Bối còn chưa biết nên phản ứng ra sao, thanh âm nhàn nhạt của Nguyễn Tư Nguyên đột nhiên vang lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, vào ăn.”
Nhà ăn nằm bên trái cầu thang, có lẽ vì khoảng cách tương đối gần, lời nói và hành động của mọi người rất dễ nghe dễ thấy. Nếu Nhạc Bối Bối có thể nhìn thấy Nguyễn Tư Nguyên đang cầm sách đọc, trước mắt là một bàn ăn vô cùng thịnh soạn phong phú, thì khẳng định anh cũng nhìn thấy được cô bên này vừa mới rón rén từ trên lầu đi xuống, phong thái không khác trộm tặc là bao.
Bất giác lại nghĩ đến cảnh vừa phát sinh buổi trưa, trong thoáng chốc Nhạc Bối Bối không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với Nguyễn Tư Nguyên.
Bất quá, không để Nhạc Bối Bối có nhiều thời gian phát ngốc, trong đầu cô đột nhiên hiện lên suy nghĩ: Không đúng, bây giờ cô không phải đang mang thân phận chị gái Nguyễn Tư Nguyên hay sao? Cứ cho là anh ta không tôn trọng người chị gái này, thì chí ít cô ta cũng có tôn nghiêm của mình. Ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, đây mới là điều nữ phụ chân chính lên làm... À, nên trừ bỏ chuyện xấu của cô ta ra. Đều nói, khôn học xấu bỏ, Nhạc Bối Bối nỗ lực thay đổi tư thế, từ gập người lần từng bước xuống cầu thang chuyển hẳn sang thẳng lưng đanh mặt, giả một bộ dáng vô cùng tự