Đại linh quả to chừng bàn tay lơ lửng giữa không trung. Quanh thân tỏa ra ánh sáng nhu hòa, từng sợi tơ mỏng gắt gao cuốn lấy nó.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm một góc: “Vì sao phải trói chặt nó?”
Chu Huyền Lan thấp giọng nói: “Thánh Minh Quả đã mở linh thức, nếu không thêm trói buộc, nó sẽ tự đào tẩu.”
Trước đó, nhân đêm đen gió lớn, Thẩm Lưu Hưởng lợi dụng thần thức vòng qua đệ tử tuần tra, Chu Huyền Lan lặng yên không một tiếng động mở pháp trận ra, hai người thành công tiến vào Vấn Tinh Lâu, một đường thẳng đến chỗ Thánh Minh Quả.
“Sư tôn xem đủ rồi chứ?”
Pháp trận mở ra, đệ tử tầm thường không phát hiện được, nhưng nếu có trưởng lão đi đến, nháy mắt là có thể xuyên qua.
Thẩm Lưu Hưởng thu hồi tầm mắt, ngửa đầu nhìn đồ đệ.
Y đang cực kỳ nóng, toàn thân đổ mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn trở nên phấn phấn nộn nộn. Mở to đôi mắt sáng như tuyết, giơ tay túm chặt ống tay áo Chu Huyền Lan, tự đáy lòng cảm thán, “Ngươi thật tốt.”
Trong lòng Chu Huyền Lan vừa động.
Sư tôn lộ ra biểu tình như vậy, nhất định không phải chuyện tốt.
Quả nhiên.
Ngay sau đó, Thẩm Lưu Hưởng vung tay nhỏ chắp ở sau lưng lên, phù kíp nổ bay về phía Thánh Minh Quả.
“Xin lỗi, vi sư bẫy ngươi!”
Cùng lúc đó, mấy đạo cầu vồng xẹt qua chân trời, giây lát đáp đến cửa tông môn.
“Trong ngoài Thanh Lăng Tông linh khí dồi dào, là nơi phúc bảo, khó trách sinh ra đại tông ngàn năm.”
“Ở phương nam, Thanh Lăng Tông là tiên môn duy nhất, gần đây lại thêm một vị Hóa Thần cảnh, sợ là Tây Dương Tông, Bắc Luân Kiếm Tông, đều phải tạm tránh mũi nhọn.”
“Lăng tông chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, làm ta cũng thấy xấu hổ a.”
Thanh Lăng Tông là một trong ba đại tiên tông, không giống Tây Dương Tông ngang ngược bá đạo, cũng không cao ngạo như Bắc Luân Kiếm Tông, là tiên môn những tông phái còn lại thích kết giao nhất.
Lăng Dạ ra ngoài một chuyến, liền có không ít tông chủ chưởng môn theo hắn về Thanh Lăng thăm thú.
“Tông chủ.” Thủ vệ đệ tử sôi nổi hành lễ.
Nam tử được bọn họ gọi là tông chủ mặc một bộ áo xanh, vóc người thon dài, bên hông kẹp quyển sách, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.
Gió nổi lên hơi lạnh, vài chiếc lá khô bay đến bên chân Lăng Dạ, “Hôm nay đã muộn, chư vị tạm đi nghỉ trước.”
“Nghe lăng tông chủ an bài. Nhưng mà. Nghe nói Thánh Minh Quả ngàn năm đang ở quý tông, không biết có thể cho chúng ta xem một chút hay không?”
Ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, Thánh Minh Quả đối với bọn họ có lực hấp dẫn cực đại. Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt đều thay đổi.
Lăng Dạ quét mắt nhìn mọi người, hơi trầm ngâm: “Nếu đều có ý này, không bằng bây giờ......”
Phanh!
Lời còn chưa dứt, Vấn Tinh Lâu truyền đến tiếng nổ vang.
Lăng Dạ nhíu mày, bước chân đi lên phía trước một bước, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Trong Vấn Tinh Lâu, Thánh Minh Quả khôi phục tự do chạy trốn khắp nơi. Thẩm Lưu Hưởng mở Túi Tinh Hoa, đứng tại chỗ hút linh quả vào trong túi.
Không có ánh sáng của Thánh Minh Quả, trong phòng rơi vào bóng tối.
Thẩm Lưu Hưởng nắm tay Chu Huyền Lan lên, y là Hóa Thần cảnh, dạy đồ đệ bình yên rời đi hoàn toàn không phải nói chơi. Nhưng liền ở lúc y thi pháp chạy trốn, cả người run rẩy dữ dội.
“Sư tôn......”
Trên tấm ván gỗ lạnh lẽo vứt đầy quần áo rách nát.
Chu Huyền Lan ngẩn ngơ.
Cái tay bắt lấy tay mình kia, thon dài trắng nõn, trơn ấm như ngọc.
Sư tôn biến trở về rồi.
Thẩm Lưu Hưởng phản ứng cực nhanh, xoay người quay lưng lại với Chu Huyền Lan, ngồi xổm xuống rúc thành một đống. Tóc đen khẽ đung đưa bên hông, chậm rãi che khuất lưng trần trơn bóng như tuyết. Chỉ từ chân tơ kẽ tóc, có thể nhìn đến nửa phần cảnh xuân kiều diễm.
Y hơi quẫn nói: “Có quần áo không?”
Chu Huyền Lan lấy lại tinh thần trong chấn động. Có vẻ còn hoảng loạn hơn Thẩm Lưu Hưởng, vội vàng nhắm mắt, ngón tay thon dài run rẩy túm lấy túi trữ vật.
Hắn suy nghĩ hơi loạn.
Sau một lúc lâu tìm quần áo mới nhớ ra, lần trước bên bờ Giác Xuân Hà đem áo ngoài ném cho sư tôn xong, chưa bỏ thêm cái nào vào.
Đúng lúc này, một cổ hơi thở cường đại vừa xuất hiện.
Sắc mặt Chu Huyền Lan biến đổi, nhanh chóng kéo đai lưng xuống, cởi áo ngoài khoác lên trên người Thẩm Lưu Hưởng.
Linh khí trong phòng ngưng đọng.
Lăng Dạ hiện thân, nhìn một màn trước mắt, lâm vào trầm mặc một hồi lâu.
Sư đệ hắn đã lâu chưa gặp, đang bọc trong tấm áo choàng đen không vừa người, đứng trơ trọi trên sàn nhà, tóc đen hỗn loạn rơi trên vai, gương mặt phiếm ửng đỏ mê người.
Chu Huyền Lan che trước người y, mặc áo lót màu đỏ, toàn thân trên dưới dù không thấy hỗn độn, nhưng vành tai ửng đỏ, hiển nhiên cũng không quá bình thường.
Lăng Dạ muốn nói lại thôi: “Các ngươi...... đang nói việc không đứng đắn ở Vấn Tinh Lâu?”
“?!”Thẩm Lưu Hưởng bị dọa rồi.
“Sư huynh, hiểu lầm!”
“Tông chủ, hiểu lầm!”
*
“Ngươi nói là đột nhiên khôi phục chân thân, mới để ta thấy được cảnh này?” Lăng Dạ đứng ở giữa phòng, quay đầu lại nhìn y.
Thẩm Lưu Hưởng thay quần áo xong, uể oải theo phía sau: “Đều là thật.”
Y sao có thể xuống tay với Chu Huyền Lan, lại còn kém mười tuổi nữa...... phi, phi phi, y không đói khát đến nông nỗi này!
Lăng Dạ chăm chú nhìn y trong chốc lát, phất tay áo hỏi: “Ngươi cầm Thánh Minh Quả đi?”
“Ta chỉ nhìn thoáng qua.”
“Vậy sư đệ nói cho ta, linh quả đâu rồi?”
“Nó tự nổ rồi.” Thẩm Lưu Hưởng ngữ khí trầm trọng, “Thánh Minh Quả có linh thức, ta nói nó lớn lên hơi xấu, nó vừa nghe, không cao hứng tự phát nổ.”
Lăng Dạ: “...... sư đệ.”
“Sư huynh không tin sao? Thánh Minh Quả kia thật sự không có đầu óc lại không cao hứng.”
Lăng Dạ xoa xoa mi tâm: “Thôi, linh quả nát, lấy rồi thì đem đi đi.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.
Lời này để tu sĩ khác nghe được, có tức hộc máu ba lần không?
Linh quả nát?
Đặt ở bên ngoài chính là bảo vật dù ra giá cũng không ai bán, tu sĩ Nguyên Anh cảnh muốn cướp vỡ đầu!
Nhưng quả thật Lăng Dạ có thể nói được lời này. Đường đường là tông chủ Thanh Lăng Tông. Hơn nữa tu vi sâu không lường được, muốn bảo vật gì mà chẳng có, muốn đồ vật gì mà chẳng lấy được.
“Sư huynh là trăng sáng giữa trời quang, là hình mẫu của chúng ta.” Thẩm Lưu Hưởng tâng bốc, “Sư đệ hổ thẹn không bằng.”
Làm nam phụ nhân khí siêu cao trong tiểu thuyết, y đối với Lăng Dạ cũng chú ý mười phần. Người tâm cảnh đạm bạc như thế mà cũng thích Tố Bạch Triệt, làm y kinh ngạc một hồi. Nhưng nghĩ đến Tố Bạch Triệt vạn người mê, kinh ngạc liền tiêu tan.
Trước mắt, Lăng Dạ đối với Tố Bạch Triệt đã có hảo cảm, trong lòng ẩn ẩn bất công với y.
Nhưng Lăng Dạ là người vạn sự không khỏi tâm, chỉ làm người lựa chọn chính xác, cho nên trong tiểu thuyết, linh quả vẫn là cho Thẩm Lưu Hưởng.
Lăng Dạ không nhìn được Thẩm Lưu Hưởng khen hắn, trầm mặc không nói gì.
Lăng Hoa nói không sai, sư đệ xác thật thay đổi rất nhiều. Trước kia nhìn thấy hắn, luôn mang theo bài xích cùng khinh thường.
Bộ dáng hiện giờ, lại thuận theo vài phần.
Thuận mắt hơn nhiều.
Lăng Dạ nghĩ đến thật lâu trước kia, lúc Thẩm Lưu Hưởng mới vừa bái nhập sư môn, đối với sư huynh đệ xung quanh đều thật sự cảnh giác, chỉ duy nhất dính hắn.
Hắn luyện ngự kiếm giữa không trung, Thẩm Lưu Hưởng liền ở dưới đất chạy đuổi theo.
Hắn tu luyện pháp thuật dưới ánh nắng chói chang, Thẩm Lưu Hưởng liền hái phiến lá cây che trên đầu nhìn hắn.
……
Chờ hắn thành người thừa kế nhậm chức tông chủ, mọi việc quấn thân, thời gian ở cùng Thẩm Lưu Hưởng liền ít đi.
Lại sau đó, sư đệ bị thương, biểu hiện đối với hắn cực kỳ chán ghét, chống đối khắp nơi, thậm chí vì một nam nhân, ở trên Lăng Tiêu đại điện lấy cái chết ra ép hắn.
“Như thế rất tốt.”
Lăng Dạ buông cánh tay đang nâng một nửa, nói xong một câu không đầu không đuôi liền đi rồi.
Thẩm Lưu Hưởng không rõ nguyên do, xoay người trở về phòng. Ánh mắt thoáng nhìn ngọn đèn dầu mỏng manh trong phòng Chu Huyền Lan, nhướng mày, có chút tò mò đồ đệ đang làm gì.
Y thả thần thức ra, mặt già đỏ lên.
Hổ thẹn.
Chu Huyền Lan đang đả tọa tu hành.
“Ngươi nha, chỉ xứng làm con cá khô!” Thẩm Lưu Hưởng đắp chăn
lên, nói câu cuối cùng trong tối nay rồi rơi vào mộng đẹp.
Ngày kế, một đám tu sĩ Nguyên Anh cảnh đi lại khắp nơi trong tông. Đệ tử Thanh Lăng thấy nhiều không trách, vẫn làm mọi việc như cũ.
“Từ chỗ này đi lên, là Trọng Sinh Nhai hả?”
Mọi người dừng bước, nhìn lên ngọn núi cao ngất trong mây, “Tương truyền Thanh Lăng đạo quân sau khi ngã từ đỉnh này xuống mới lĩnh ngộ đại đạo, tiến tới khai lập Thanh Lăng Tông.”
“Nghe đồn như thế, thật giả thì không thể hiểu hết.”
“Trọng Sinh Nhai xác thật huyền diệu. Trước đó không lâu, Thẩm tiên quân ăn phạt ở đây, ngày hôm sau liền bước vào Hóa Thần cảnh.”
“Nếu không ta cũng noi theo, nói không chừng có kỳ hiệu.”
“Noi theo cái gì? Noi theo y theo đuổi nam nhân sao?”
Không khí hài hòa đột nhiên im bặt, người nói chuyện cả người tỏa ra hơi thở kiêu xa, từ đầu đến chân, trang trí các loại pháp khí phẩm cấp không thấp.
Có người nhận ra, là Ngụy công tử của Vô Nhai Tông.
Vô Nhai Tông xưa nay giao hảo với Tây Dương Tông, không biết vì sao, người Tây Dương Tông lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhận thấy ánh mắt bất mãn khắp bốn phía, Ngụy công tử không nhanh không chậm phe phẩy quạt xếp, cười nhạo một tiếng: “Thẩm Lưu Hưởng là cái đức hạnh gì mọi người không biết sao? Kể cả bước vào Hóa Thần cảnh thì thế nào, ngày sau cũng chỉ là một con chó săn của Kiếm Tôn thôi.”
Vừa dứt lời, có người lập tức tới trước mặt hắn.
Ngụy công tử nhăn mày lại, đang muốn quát lớn, người nọ một chưởng đánh úp lại, ấy thế mà trực tiếp động tay.
“Là tân tông chủ của Đại Thiên Tông, Minh Đàm!”
“Hắn với Ngụy công tử có thù hận gì, chiêu chiêu trí mệnh, không tình cảm chút nào.”
“Nghe nói Minh Tông Chủ là người tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc vô tình, không biết Ngụy Thiên Cơ sao lại chọc phải hắn.”
“Hai người đều là hậu kỳ Nguyên Anh cảnh, không biết ai có thể tốt hơn?”
Nhưng giao thủ mới chỉ mấy chiêu, kết quả đã ra.
Minh Đàm đem người “Phanh” một cái ấn xuống đất, bóp cổ Ngụy Thiên Cơ, vẻ mặt âm lãnh cười: “Chút bản lĩnh này, còn dám dõng dạc.”
Sắc mặt Ngụy Thiên Cơ xanh mét.
Vô duyên vô cớ bị buộc động thủ, còn đánh không lại, mất mặt đến cực điểm.
“Ta với các hạ không oán không thù, có gì hiểu lầm hay không?” Không phải đối thủ, chỉ có thể tạm thời nói ngon nói ngọt.
Minh Đàm sắc mặt âm trầm, mi tâm lộ ra hàn khí lạnh lẽo: “Nghe cho rõ, Thẩm Tiên Quân là người sớm hay muộn sẽ đứng trên đỉnh Tu Chân giới, không phải hạng người đạo chích như ngươi có tư cách đàm luận.”
Ngụy Thiên Cơ chán nản.
Ấy thế mà là vì Thẩm Lưu Hưởng?
Thật mẹ nó đen đủi, gặp phải kẻ điên khùng.
Bất đắc dĩ không phải đối thủ, hắn chỉ có thể cười làm lành, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta thấy các hạ thân thủ bất phàm, làm sao lại ngưỡng mộ Thẩm Lưu Hưởng như vậy...... Ô.”
“Làm càn, gọi người Thẩm Tiên Quân!”
Minh Đàm gầm lên, cánh tay dùng sức, đến mức cổ Ngụy Thiên Cơ nổi đầy gân xanh, lại khó mở miệng.
“Dám nói thẳng tên húy của Tiên Quân, tìm chết ta liền thành toàn cho ngươi!”
Minh Đàm tức giận đến toàn thân phát run.
Mấy kẻ ngu muội này, căn bản không rõ, Thẩm Tiên Quân là nhân vật như thế nào!
Mười năm trước, hắn từng có may mắn được thấy, Thẩm Lưu Hưởng cứu một đứa trẻ từ trong miệng yêu thú ra như thế nào.
Một người, huyết tẩy vạn yêu!
Lúc đó hắn tu vi yếu ớt, chỉ có thể xa xa nhìn lại, dù vậy, cũng tự thân cảm nhận được cỗ áp bách không gì sánh kịp kia, hắn xem đến da đầu tê dại, cả người run rẩy không thôi.
Thời khắc đó, hắn liền nhận định.
Thẩm Lưu Hưởng là thần, là người tương lai có thể quyết định vận mệnh Tu Chân giới!
Hiện tại lại có người dám bôi nhọ Tiên Quân, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa? Hôm nay hắn tất lấy mạng chó của kẻ này!
Lúc Minh Đàm giơ tay muốn bóp nát đầu Ngụy thiên Cơ, bên cạnh có tiếng kinh hô, “Thẩm Tiên Quân.”
Sắc mặt Minh Đàm biến đổi, quay đầu nhìn lại.
“Đi ngang qua.” Thẩm Lưu Hưởng đứng ở ngã ba đường, nhoẻn miệng cười, “Không có ý quấy rầy, các ngươi cứ tiếp tục.”
Minh Đàm như bị đòn nghiêm trọng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Thật là Thẩm Tiên Quân......
Hắn vậy mà cách Tiên Quân gần như thế. Nhìn gần bộ dáng Tiên Quân vẫn đẹp như vậy. Tiên Quân cười với hắn sao...... a a a a a!
Tuy rằng không có khả năng Tiên Quân cười với hắn, nhưng ngẫm lại cũng phải điên!
Minh Đàm buông lỏng tay, ngơ ngác nhìn bóng dáng Thẩm Lưu Hưởng rời đi, trong bất tri bất giác, gương mặt đỏ bừng.
Rất muốn tiến lên chào hỏi, nhưng nhìn có vẻ quá mức đường đột hay không?
Hắn nên mở miệng như thế nào?
Tại hạ là Minh Đàm? Tại hạ là tông chủ Đại Thiên Tông? Tại hạ......
Minh Đàm vò đầu bứt tai, nôn nóng đi tới đi lui, phảng phất đối diện với lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời.
Mọi người nhìn đến ngốc luôn.
Không rõ tông chủ Đại Thiên Tông lúc trước vẻ mặt Tu La lãnh khốc, đột nhiên đỏ mặt cái gì, còn đặc biệt nóng nảy bồi hồi không thôi.
Cuối cùng, Minh Đàm hạ quyết tâm, bước nhanh biến mất trước mặt mọi người.
Thẩm Lưu Hưởng đến Vô Vọng Cốc lột đài sen, y thèm chè hạt sen hồi lâu, không mua được, đành phải tự mình động thủ.
Không nghĩ tới nửa đường, phía trước đột nhiên nhảy ra một người, ngăn cản y.
Nam tử thân hình cao lớn, bộ dáng tuy không đến mức ngàn dặm mới tìm được một, nhưng cũng hoàn toàn xứng với hai từ "anh tuấn". Nhưng da thịt tựa hồ có chút vấn đề, đặc biệt là mặt, đỏ như cà chua, cơ hồ muốn xuất huyết.
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra vẻ cảnh giác.
Minh Đàm nhận thấy địch ý, nháy mắt hoảng hốt thất thố, gập ghềnh mở miệng, “Tiên Quân, đừng hiểu lầm. Ta, ta là thần của ngươi!”
“Hả?” Thẩm Lưu Hưởng phát ngốc.