Xưa nay, trưởng lão Thanh Lăng Tông ở tại phó phong, dễ bề quản lý đệ tử trong phong.
Tố Bạch Triệt ở Huyễn Nam Phong, đệ tử trong phong đều cực kỳ yêu quý gã. Lo lắng làm phiền trưởng lão, bình thường rất ít đi quấy rầy.
Nhưng giờ phút này, chung quanh chỗ gã ở đứng đầy người.
“Đừng đẩy nha, để ta nhìn xem, Thẩm Tiên Quân tới rồi.”
“Không xong rồi, nhất định là y muốn khi dễ Tố chân nhân. Lần trước y tới đập vỡ tất cả đồ vật trong phòng, đáng giận đến cực điểm.”
“Mau đi bẩm báo tông chủ, Tiên Quân lại muốn ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Từ từ, các ngươi xem trong tay Tiên Quân bưng cái gì, ngửi kỳ quái, có mùi khét.”
“Chẳng lẽ là nọc độc? Này không phải lần đầu tiên, lần trước muốn đút cho Tố chân nhân Phá Dung Đan. Hành vi làm người giận sôi. Lần này chúng ta phải bảo hộ Tố chân nhân!”
“Đúng vậy, bảo hộ Tố chân nhân!”
“Ngươi lên trước.”
“Hay là ngươi lên trước đi.”
Tố Bạch Triệt đứng ở cửa, tóc đen tán trên vai, ánh trăng chiếu vào gương mặt gã. Trên da thịt vô cùng mịn màng có tàn lưu bọt nước trong suốt. Gã mới vừa rửa mặt xong, chuẩn bị nghỉ tạm, đã bị khách không mời mà đến kéo ra ngoài.
Gã áp xuống hỏa khí, trên mặt lộ ra nụ cười mềm nhẹ mê người: “Tiên Quân đêm khuya tới chơi, có chuyện gì quan trọng?”
“Ta tới đưa chè hạt sen,” Thẩm Lưu Hưởng đem chén ngọc qua.
Tố Bạch Triệt âm thầm nghiến răng.
Ban ngày đã nói không uống, người này cố ý sao?
Gã cố nén xúc động muốn đuổi người, ôn thanh tế ngữ nói: “Chẳng lẽ Tiên Quân đã quên. Ta nói rồi. Không uống.”
Thẩm Lưu Hưởng nhìn quanh một vòng, các đệ tử trợn mắt giận nhìn, phảng phất như y đang làm cái việc gì thương thiên hại lí ấy.
“……”
Y thật là tới đưa chè hạt sen, chẳng qua, thuận đường thử Tố Bạch Triệt thôi.
“Nhưng bổn quân mang tới rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng đi lên trước một bước, đem chén đưa tới trước mặt Tố Bạch Triệt, cong cong môi, mang theo một mạt cười không có hảo ý, “Tố trưởng lão vẫn là uống đi.”
“Trưởng lão trăm triệu không thể uống!”
“Chắc chắn có độc.”
“Mọi người đều nhìn vào, Thẩm Lưu Hưởng thật to gan.”
Đệ tử xung quanh tình cảm quần chúng ồn ào, nhưng kêu la một lúc lâu, cũng không ai dám tiến lên một bước.
Tố Bạch Triệt rũ mắt, che đậy lạnh lẽo dưới đáy mắt: “Có độc không?”
Đồng Khê: “Không biết.”
Tố Bạch Triệt: “Ta đập vỡ nó.”
Ngón tay lạnh lẽo của gã đem chén bưng tới, sau đó giả vờ run lên, đột nhiên buông ra.
Chén ngọc rơi xuống, Tố Bạch Triệt khẽ nhếch khóe miệng.
Không ngờ nháy mắt tiếp theo, “Cẩn thận.”
Thẩm Lưu Hưởng tay mắt lanh lẹ, vững vàng đỡ được, ngẩng đầu trên mặt còn sợ hãi.
Y hầm nửa canh giờ đấy.
Muốn đập? Nằm mơ.
“Là bổn quân sơ sót,” Thẩm Lưu Hưởng đầy mặt tự trách, chợt xúc lên một muỗng chè hạt sen, “Tố chân nhân yếu đuối, bổn quân tự mình tới bón cho ngươi đi.”
Chất lỏng đen tuyền sền sệt, tỏa mùi khét kề bên miệng Tố Bạch Triệt.
“Trưởng lão chậm chạp không há miệng, là coi thường bổn quân đó sao?”
Tố Bạch Triệt nắm chặt tay, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, hé miệng, đem cái thứ ngửi làm người buồn nôn nuốt xuống.
“Ăn ngon không?” Thẩm Lưu Hưởng híp mắt phượng lại.
Tố Bạch Triệt chỉ cứng đờ khóe miệng trong một khắc, liền lộ ra nụ cười tươi sáng: “Tay nghề của Tiên Quân. Không ai bì được.”
Nói nghe tưởng thật không thể nghi ngờ.
Thẩm Lưu Hưởng trở lại Triều Vân Phong, nếm một miếng, xoay người liền phun luôn xuống đất.
Lần đầu làm, khó ăn đến không thể tả nổi.
Nhưng Tố Bạch Triệt ăn xong rồi, toàn bộ quá trình biểu hiện không chê vào đâu được, giống như thật sự cảm thấy ngon. Người này nếu không phải mất vị giác, thì chính là kỹ thuật diễn siêu quần. Nếu là vế sau......
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng cảnh giác thêm vài phần.
Trong tiểu thuyết, Tố Bạch Triệt là hóa thân của thiện lương nhu nhược. Bất kể ai thương tổn gã, gã đều không trả thù. Ngược lại còn rưng rưng khuyên nhóm hộ hoa sứ giả đừng vì mình mà đả thương người. Có thể nói là thánh mẫu đến mức tận cùng.
Bạch Liên Hoa, là danh hiệu người đọc ưu ái tặng cho gã.
Thẩm Lưu Hưởng mượn chè hạt sen thử, muốn biết tính tình Tố Bạch Triệt thật sự như thế, hay toàn bộ quá trình chỉ là diễn kịch.
Không nghĩ tới, gặp được cao thủ.
Nhất cử nhất động, nhìn không ra thật giả.
Thẩm Lưu Hưởng nhặt lên hai cái hạt sen, vứt vào trong miệng. Cũng không sao, tương lai còn dài, chắc chắn có thể lộ ra sơ hở.
*
“Ọe.”
Tố Bạch Triệt đỡ cánh cửa, cúi người nôn đồ ăn lúc trước ra. Gã gục đầu, trong mắt đầy tơ máu.
*
“Nếm thử Thu Lộ Bạch này, lúc ta dọn hầm rượu phát hiện một vò. Lâu năm như thế, tuyệt đối uống ngon đến thần hồn điên đảo.”
Lăng Hoa rót ly rượu, đặt ở trước mặt Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng ở Triều Vân Phong đợi đến chán chết. Nghe nói hoa đào ở Hoa Thiên Phong nở đến diễm lệ, liền tới ngắm hoa. Ai ngờ Lăng Hoa vừa thấy y, không nói hai lời kéo y phẩm rượu.
“Ta không uống được rượu.”
Thẩm Lưu Hưởng ngửi mùi hương tinh khiết thơm nồng, mặt lộ vẻ giãy giụa. Y muốn uống, nhưng y uống rượu rất dễ say. Say liền nhỏ nhặt, nghe nói đặc biệt điên, thuộc về loại tửu lượng cực kém.
Lăng Hoa buồn bực, bưng bầu rượu lên uống một ngụm, “Người tu chân, nói gì mà biết uống rượu hay không. Ngươi dùng linh lực đem cảm giác say đánh tan không phải được rồi sao?”
Thẩm Lưu Hưởng hơi hơi trợn mắt, lập tức không hề do dự, bưng chén rượu lên, uống liền một hơi, mùi hương mát lạnh tinh khiết xông thẳng vào nội tâm, “Rượu ngon!”
“Hắc. Tốt. Uống đi,” Lăng Hoa bưng vò rượu lên, lại rót cho y một ly. Vừa rót vừa nói, “Ngươi nha, sao lại đi trêu chọc Tố chân nhân? Không phải không còn yêu mộ Diệp Băng Nhiên sao? Còn nhằm vào người ta làm cái gì? Chẳng lẽ dư tình chưa xong, trong lòng phẫn uất?”
Trong tông đều truyền, Thẩm Lưu Hưởng ép Tố Bạch Triệt uống độc dược, khiến Chân Nhân nửa đêm ghê tởm buồn nôn.
Liền tông chủ đều kinh động, tự mình đi hỏi thăm gã.
Các đệ tử càng là tâm sinh bất mãn, thầm chửi rủa Thẩm Lưu Hưởng có không ít.
“Thứ ta nấu mà gọi là độc dược?” Thẩm Lưu Hưởng mắt phượng ửng đỏ, “Chỉ hơi khét chút thôi, hương vị cũng không tồi.”
Lăng Hoa ha ha cười: “Ngươi có hiểu lầm gì với tay nghề của bản thân không? Người khác không biết, nhưng ta rõ ràng. Hồi nhỏ ngươi nấu cháo, đến chó cũng không thèm ăn.”
“Nhưng Tố Bạch Triệt ăn rồi.” Thẩm Lưu Hưởng nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm.
Lăng Hoa: “Tính tình hắn như thế, không đành lòng làm mất mặt mũi ngươi, sợ ngươi thấy mất mát thôi.”
Thẩm Lưu Hưởng ha hả cười: “Ta đây chẳng phải là đại ác nhân.”
“Mặt nào đó thì có phải đấy.” Lăng Hoa cười khẽ, uống xong bầu rượu tùy tay đặt xuống đất, “Tuy rằng ta không cảm thấy, nhưng đệ tử trong tông phần lớn đều cho rằng như thế. Còn có vài tên trưởng lão giao hảo với Tố Bạch Triệt, rất bất mãn với ngươi a.”
Thẩm Lưu Hưởng dẩu môi, cười lạnh một tiếng: “Ta không thèm để ý cái nhìn của con kiến.”
Tay xách vò rượu của Lăng Hoa chợt ngừng, vội vàng nhìn bốn phía, “May mắn không có ai, truyền ra bọn họ lại nói ngươi ngạo mạn vô lễ.”
“Vậy ta nhỏ giọng chút, hư ~”
Đôi tay Thẩm Lưu Hưởng che mặt, ghé lên trên bàn đá, thấp giọng bật cười.
Lăng Hoa ý thức được không thích hợp, vòng qua bàn tròn, tay đáp lên bả vai y, “Ngươi không uống say đấy chứ?”
Thẩm Lưu Hưởng xoay đầu.
Mắt phượng chứa liễm diễm thủy quang, gương mặt trắng nõn hiện lên một mạt hồng nhạt.
Lăng Hoa bất đắc dĩ lắc đầu: “Dùng linh lực tiêu mùi rượu đi.”
Thẩm Lưu Hưởng nhọn miệng, thổi một hơi vào không trung, “Nhưng ta chỉ biết thổi mùi rượu…… như vậy.”
Trong lòng Lăng Hoa chấn động, thấy Thẩm Lưu Hưởng ngồi trên ghế đá lắc tới lắc đi, vội đỡ lấy y: “Ngưng thần tĩnh khí, đem linh lực vận chuyển ba vòng.”
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng mắt: “Làm sao ta phải nghe ngươi?”
Lăng Hoa: “......”
Hắn đau đầu đỡ trán, đang tính đưa
Thẩm Lưu Hưởng về Triều Vân Phong, ai ngờ Truyền Âm Khí đột nhiên có động tĩnh.
Tông chủ: “Tới Lăng Tiêu điện một chuyến.”
Lăng Hoa liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng, đang muốn hỏi chuyện có gấp hay không, người bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Ngươi là...... ô.”
Lăng Hoa vội vàng che miệng y lại. Nếu để tông chủ biết hắn chuốc say Thẩm Lưu Hưởng, nhất định không thể thiếu trách phạt.
“Tông chủ, ta đến ngay.”
Truyền Âm Khí tối đi, Lăng Hoa hơi trầm ngâm, tháo Ngọc Đương Quy bên hông Thẩm Lưu Hưởng xuống.
“Mang sư tôn ngươi về, đừng để y chạy loạn.” Hắn đẩy củ khoai lang phỏng tay cho Chu Huyền Lan, phất tay áo rời đi.
Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu, đầu đáp trên vai đồ đệ, cả người tỏa ra mùi rượu mát lạnh.
Chu Huyền Lan đỡ lấy sư tôn bước chân phù phiếm, phát hiện bên gáy phả đến nhiệt khí nhàn nhạt, sắc mặt khẽ biến, cứng đờ tại chỗ một lúc lâu.
*
Hoa Thiên Phong khắp nơi có hoa đào, sau giờ ngọ trời đổ mưa phùn, xuyên qua một mảnh rừng đào, mặt đất ẩm ướt. Thẩm Lưu Hưởng lảo đảo rất nhiều lần, thiếu chút nữa vấp ngã.
Chu Huyền Lan dừng bước chân, đợi y đứng vững mới khoác tay đỡ ở bên hông, “Sư tôn hay là để đệ tử đỡ đi.”
“Ta có chân.”
Thẩm Lưu Hưởng thập phần có nguyên tắc lắc đầu, khom lưng xốc vạt áo lên, “Không tin ngươi có thể xem.”
Chu Huyền Lan một phen nắm cánh tay mảnh mai, ngăn động tác đó lại. Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên cực kỳ tuấn tú, cười nhẹ mấy phần.
“Ngươi là chó săn nhỏ sao?” Hắn hỏi.
Hoang mang hiện lên trên mặt Chu Huyền Lan, hắn dừng một chút, “Sư tôn nói là con của sói và chó sao? Thế đệ tử không phải.”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ sách: “Vậy ngươi lớn lên tuấn tú như thế làm gì? Đáng tiếc.”
Chu Huyền Lan không rõ nguyên do, cũng may sư tôn nói câu đó xong, ngoan hơn không ít, để hắn đỡ rời đi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, hoa đào diễm lệ rào rạt rơi xuống, trong rừng tràn ngập hương hoa thấm vào lòng người.
Giữa yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Ngươi nói xem...... vì sao bọn họ không cần ta......? có phải ta lớn lên khó coi hay không?”
Chu Huyền Lan dừng bước, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Lưu Hưởng.
Hoa đào dính mưa rơi xuống, xẹt qua mái tóc sư tôn, im lặng hạ xuống đầu vai.
Chu Huyền Lan duỗi tay, xuổi cánh hoa giúp y: “Thế gian vạn người, không có ai bằng nửa phần sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng “Ồ” một tiếng, trên mặt lại không thấy nửa điểm vui sướng.
Y trầm mặc một lát, dùng thanh âm cực nhẹ, như là sợ quấy nhiễu ai, lòng mang vẻ mặt thấp thỏm, thật cẩn thận hỏi.
“Vậy...... vì sao ném ta ở cô nhi viện...... không cần ta đây?”
Chu Huyền Lan không biết địa danh đó là gì, lúc này cũng không muốn miệt mài theo đuổi.
Tầm mắt hắn dừng ở trên mặt Thẩm Lưu Hưởng, thấy trong đôi mắt phượng ướt hồng, không được thanh lệ tràn ra, xẹt qua khuôn mặt tinh xảo trắng nõn.
“Sư tôn......”
Trong lòng Chu Huyền Lan khẽ run.
“Đang đang đang,” bỗng nhiên, Thẩm Lưu Hưởng biến đổi biểu tình, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Ngươi bị lừa.”
Chu Huyền Lan: “......”
Thẩm Lưu Hưởng cúi sát mặt vào, thổi một hơi nóng hầm hập đầy mùi rượu vào hắn, “Ngươi thật dễ lừa.”
Chu Huyền Lan trầm mặt xuống, cho rằng y đã tỉnh, liền buông tay, ai ngờ toàn thân Thẩm Lưu Hưởng mềm nhũn, mất đi người nâng đỡ, thẳng tắp ngã xuống đất.
“Sư tôn!” Chu Huyền Lan sắc mặt biến đổi, duỗi tay kéo y.
Không ngờ không kéo được người lên, lại bị Thẩm Lưu Hưởng túm xuống. Trong khoảnh khắc, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất, lăn thành một cục.
Nơi xa vài tên đệ tử ngừng bước chân, duỗi tay, bưng kín lấy mấy cái miệng đang há hốc của nhau.
Tổn thọ.
Nhìn phải thứ không được nhìn.
*
Ngủ một giấc dậy, Thẩm Lưu Hưởng đau đầu muốn nứt ra, đỡ trán ngồi dậy.
Chưa thanh tỉnh vài phần, thả thần thức ra, liền tra xét thấy không ít đệ tử đang ríu rít nói cái gì đó.
Y ngưng thần nghe một lát.
“Còn có thể là giả sao?! Có đệ tử tận mắt nhìn thấy, ở rừng đào Hoa Thiên Phong, Thẩm Tiên Quân ấn đồ đệ y xuống đất, như sói đói chụp mồi!”
“Ta sớm nói, Thẩm Tiên Quân chó không đổi được ăn cứt. Không nếm được tư vị Kiếm Tôn, liền xuống tay với đệ tử thân truyền.”
“Ngươi nói Kiếm Tôn là cứt? Hay Chu Huyền Lan?”
“Thẩm Tiên Quân làm ra hành vi như thế ta không bất ngờ. Nhưng mà...... Chu Huyền Lan mặc kệ động tác của y sao?”
“Chu Huyền Lan tất nhiên là cực lực giãy giụa, bất đắc dĩ Tiên Quân ỷ vào tu vi cao thâm, tùy ý khinh bạc hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Như sói đói nhào vào Chu Huyền Lan? Ỷ vào tu vi khinh bạc hắn? Đem người ấn ở trên mặt đất mà hôn?
Thẩm Lưu Hưởng ngồi yên trên giường, đầu trống rỗng.
Y tự nhận tuyệt đối sẽ không làm ra những việc này, nhưng ngẫu nhiên hiện lên vài đoạn ký ức vụn vặt. Đúng là Chu Huyền Lan dìu y đi ngang qua rừng hoa đào...... hỏi…… Tiểu chó săn?
Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc trợn to mắt, hít một hơi khí lạnh. Chẳng lẽ, y thật bụng đói quá ăn quàng đến nông nỗi này……?
Đúng lúc này, cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Chu Huyền Lan đi vào phòng.
“Sư tôn, người tỉnh chưa?”
Thẩm Lưu Hưởng nhất thời như thấy lệ quỷ, cuống quít kéo chăn, bọc thân mình đến kín mít, ngã ở trên giường cuộn tròn lại.
Vô kế khả thi.
Y chọn giả chết.