"Chỉ thiếu chút nữa là ta qua đời ngay tại chỗ.”
Thẩm Lưu Hưởng dựa vào thân cây đào, ngón tay thon dài nắm lấy bầu rượu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, môi mím chặt, cả người thương tâm đến mức tận cùng.
Chỉ thiếu oa một tiếng khóc ra luôn.
“Này......” Lăng Hoa không rõ y thương tâm ở chỗ nào, suy tư một lát, “Ta thấy tỷ thí xong sắc mặt Chu Huyền Lan cũng thản nhiên, không giống bị nhục nhã suy sụp gì, ngươi có thể yên tâm.”
“Đừng nhắc đến hắn với ta.” Thẩm Lưu Hưởng uống ngụm rượu, không biết là say hay là giận, gương mặt hiện lên một mạt đỏ ửng.
Y hơi cúi đầu, gần như nghẹn ngào: “Quần cộc đều phải thua mất rồi.”
Nói bùng nổ tiểu vũ trụ đâu?
Một vạn khối linh thạch, hôm trước y mới vừa mua áo giày đẹp đẽ xa xỉ, hôm nay liền một sớm trở lại trước giải phóng...... Không, còn dậu đổ bìm leo nữa.
Thẩm Lưu Hưởng khóc không ra nước mắt, chỉ nghĩ muốn say một trận. Ai ngờ vừa rũ mắt liền nhìn thấy thiếu niên đứng dưới tàng cây, vẻ mặt bối rối nhìn y.
“Sư tôn.”
Cả người Thẩm Lưu Hưởng khí huyết cuồn cuộn, tuy rằng biết rõ Chu Huyền Lan vô tội. Rốt cuộc thì đánh không lại cũng không có cách nào. Nhưng vừa thấy hắn đến, liền nhớ tới muôn vàn linh thạch vừa mất đi, không nhịn được xúc động muốn bắt người đánh đau một trận.
Thẩm Lưu Hưởng nhịn một lúc lâu, liền nhanh như chớp chạy mất.
Chỉ còn lại Chu Huyền Lan dưới tàng cây, mắt trông mong nhìn chỗ y vừa nháy mắt biến mất. Khuôn mặt thiếu niên mang theo vài phần mờ mịt vô tội.
Trăng treo cao trên đỉnh đầu.
Thẩm Lưu Hưởng xách theo nửa bầu rượu, chậm rì rì từ Hoa Thiên Phong xuống, đi ngang qua rừng đào giữa sườn núi, thình lình thấy một đạo thân ảnh, bị dọa nhảy dựng.
Lúc trước y đã dùng linh khí tiêu đi chút mùi rượu, chỉ còn lại ba phần men say. Bị dọa một lần này, đã tỉnh hoàn toàn rồi.
Thiếu niên đi ra từ bóng tối không biết đã chờ ở đây bao lâu, trên vai lưng, đầu tóc đều rơi rất nhiều hoa đào. Bị thương lúc tỷ thí làm sắc mặt vẫn còn vài phần tái nhợt.
Thời khắc thấy Thẩm Lưu Hưởng, mắt đen hơi sáng lên, kéo kéo môi mỏng mất chút huyết sắc, “Sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng thấy thế sửng sốt, tiểu nhân trong lòng đấm ngực dậm chân.
Vậy mà vẫn đang đợi y.
Đồ đệ quá ngoan phải trách như thế nào? Hoàn toàn không có cách nào giận chó đánh mèo!
Chu Huyền Lan đỡ lấy y lắc nhẹ thân hình: “Sư tôn không vui, là bởi vì đệ tử không địch lại Lăng Mạc Sơn, làm sư tôn thất vọng sao?”
Thẩm Lưu Hưởng phát tiết cả ngày, tức giận tiêu gần hết rồi, nghe vậy mắt phượng híp lại, ngoài miệng thoải mái nói: “Vi sư không trách ngươi, không cần tự trách.”
Thấy Chu Huyền Lan thần sắc uể oải, Thẩm Lưu Hưởng giơ tay, như an ủi mà sờ sờ đỉnh đầu đồ đệ, phát hiện hắn lại cao lên không ít, gần như cao bằng mình rồi.
Bỗng nhiên cảm nhận được niềm vui nuôi con đến lớn.
Thẩm Lưu Hưởng sung sướng, ra tiếng an ủi: “Tỷ thí có thắng có thua đúng là bình thường, ngươi không cần để ý quá mức. Lăng Mạc Sơn quả thật là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.”
Chu Huyền Lan nhấp môi không nói.
Hai người một đường đi qua rừng đào, lúc sắp bước ra khỏi Hoa Thiên Phong, hắn nắm thật chặt tay Thẩm Lưu Hưởng, ngập ngừng nói: “Kỳ thật đệ tử có thể thắng Lăng Mạc Sơn. Cho nên…… Sư tôn, không phải đệ tử không bằng hắn.”
Hả?
Thẩm Lưu Hưởng dừng bước chân, hơi hơi trợn to mắt.
“Ngươi nói lại một lần nữa cho ta!!!”
*
Thanh Lăng Tông dựa lưng vào núi non kéo dài không dứt, chiếm địa rộng lớn, xung quanh rơi rụng không ít trấn nhỏ người phàm.
Cong Thủy trấn chính là một trong số đó, được tiên tông che chở trăm năm, đã trở thành cõi yên vui nổi tiếng xa gần, mức độ phồn hoa không chỉ ít hơn một chút so với những thành trấn khác.
Chính ngọ, tửu lầu không còn chỗ ngồi, một tiên sinh kể chuyện đang ngồi giữa đài vỗ bàn, kể chuyện Đại bỉ đệ tử Thanh Lăng Tông mới kết thúc mấy ngày trước đây.
“Tố chân nhân gọi nhẹ một tiếng xong, hai gã đệ tử nội tông ưu tú nhất trên đài, một người được Chân Nhân ủng hộ có sức lực vô cùng, người kia ghen tuông giận dữ...... Nếu nói lúc đầu là vì vị trí đứng đầu. Vậy thì lúc đó, bọn họ chính là vì tranh đoạt Tố chân nhân! Chỉ thấy trong phút chốc, hai người như có thù không đội trời chung, liều mạng chém giết.”
Tiên sinh kể chuyện ngừng lại, nâng chung trà lên giải khát. Lúc này, từ trên tầng hai, tung ra mấy chục viên linh thạch, tất cả nện xuống bên chân hắn.
Tiên sinh kể chuyện ngừng lại, mừng rỡ như điên buông chén trà, “Cảm ơn tiên nhân ân thưởng!”
Lập tức tiếp tục nói.
“Tôn chủ, đây là bức họa thu thập tới.” Liễu Thâm Vân cúi người xuống, hai tay dâng mấy bức hoạ cuộn tròn lên.
Nam nhân được gọi là Tôn chủ mặc một bộ áo ánh tím xa hoa, khuôn mặt lãnh lệ, đuôi lông mày bên phải có vết sẹo bắt mắt đỏ thẫm như máu, như từng bị liệt hỏa đốt qua, làm cả khuôn mặt thêm khí chất hung ác.
Ngón tay nổi rõ khớp xương cầm lấy một bức hoạ cuộn tròn.
Mở ra.
Trong bức họa vẽ một tu sĩ tuyết y đứng bên hồ, rũ mi cười nhạt, tư dung thanh lệ không tì vết.
Tay nam nhân mang theo vết chai mỏng, nhẹ nhàng dừng trên mặt người trong bức họa, thật cẩn thận mà vuốt ve, ánh mắt xưa nay tràn ngập hung lệ, giờ chỉ còn nhu ý vô biên, tựa như đang chăm chú nhìn trân bảo thế gian.
“Giống Ngô đệ y như đúc.”
Liễu Thâm Vân suy đoán nói: “Cần thủ hạ đi Thanh Lăng Tông mời Chân Nhân đến không?”
Gió lùa gào thét mà qua, tay áo tung bay, tiếng nói trầm thấp trong phòng nhàn nhạt vang lên, “Ta tự mình đi đón hắn.”
*
Ánh kiếm sáng lóa bên bờ Giác Xuân Hà, trắng đêm không thôi.
Lăng Kim Diệp nấp ở chỗ tối, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lăng Mạc Sơn một cái, “Ba ngày không ngủ không nghỉ, nhất định là ngươi xuống tay quá nặng, làm hắn gặp đả kích xưa nay chưa từng có, mới điên cuồng tu tập!”
Lăng Mạc Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu ta lưu thủ căn bản không có khả năng thắng lợi. Nhưng mà... hình như hắn lưu thủ.”
Lăng Kim Diệp “A” một tiếng, “Cố ý bại dưới tay ngươi? Vì sao?”
“Không biết,” Lăng Mạc Sơn nhún vai, “Nói không chừng có liên quan đến sư thúc. Hôm qua sư tôn bảo sư thúc chuẩn bị việc trao thưởng. Bị cự tuyệt.”
Mỗi năm Đại Bỉ đệ tử qua đi, ba vị trí đầu sẽ ở Lăng Tiêu đại điện, được sư tôn tự tay trao tặng phần thưởng làm cổ vũ. Trước kia Thẩm tiên quân luôn luôn không để ý tới đồ đệ, cho nên thông thường là Lăng Dạ hoặc Lăng Hoa thay mặt y trao thưởng cho Chu Huyền Lan. Mọi người cũng cảm thấy đương nhiên.
Nhưng gần đây, quan hệ thầy trò bọn họ mắt thường cũng có thể thấy được là rất tốt. Không đề cập tới chuyện bồi luyện một đêm, riêng chuyện trên đài tỷ thí, Thẩm Lưu Hưởng đỡ đồ đệ kêu đến tê tâm liệt phế kia, liền chấn động đến tận sâu trong nội tâm mỗi người.
Thầy trò tình thâm a!
Chu Huyền Lan đợi nhiều năm như thế, rốt cuộc có thể nhận khen thưởng từ tay Thẩm tiên quân.
Mọi người nhón chân mong chờ.
Nhưng mà......
“Ta không đi,”
Thẩm Lưu Hưởng nằm trên chăn gấm mềm mại, cằm lót trên gối đầu, ngón tay thon dài bứt một quả nho tím nhuận, chậm rì rì lột vỏ, “Giống năm trước, ngươi thay ta đi.”
Lăng Hoa đỡ trán: “Ngươi đang ở trong tông, đi Lăng Tiêu đại điện cùng lắm chỉ trong chớp mắt, hà tất muốn
ta thay ngươi?”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ khịt mũi, hừ lạnh một tiếng.
Đừng hỏi, hỏi chính là Chu ảnh đế diễn đến mức y táng gia bại sản.
Thấy nói đạo lý không thông, Lăng Hoa đảo mắt, “Ta nghe nói đồ đệ ngươi đã tu hành mấy ngày ở bờ Giác Xuân Hà. Nơi đó hàn khí lan tràn, thiếu niên thân hình đơn bạc cũng rất đáng thương.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng không có chút xúc động nào, hãy còn ăn nho, “Ta không bảo hắn không được về Triều Vân Phong.”
Y nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc không ra vì sao đồ đệ phải diễn với y. Lý do duy nhất có thể giải thích chính là, Chu Huyền Lan biết y đặt rất nhiều linh thạch trên người mình, tùy thời trả thù, lấy chuyện quá khứ phát tiết oán giận trong lòng.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng ê ẩm đau khổ.
Không hài lòng đổ lên đầu y thì tốt rồi, bắt nạt linh thạch để làm gì?!
“Nếu ý ngươi đã quyết thì ta đi Lăng Tiêu đại điện đây.” Lăng Hoa phủi phủi tay áo, đứng lên còn như lảm nhảm, “Trước tiên tặng pháp khí cho đồ đệ ngoan của ta. Lại xem Tông chủ trao thưởng cho Lăng Mạc Sơn. Nếu còn rảnh, liền giúp ngươi đem phần thưởng ném cho Chu Huyền Lan là được.”
“Đúng rồi. Năm hắn mới vào tông môn, ta nhớ rõ đoạt được vị trí đứng đầu bảng. Ngươi không muốn tới, vì thế thay một Trưởng Lão ra trao thưởng, trực tiếp ném xuống đất cho hắn. Lúc ấy, những đệ tử trên đại điện cười ầm lên, đoán Chu Huyền Lan rốt cuộc là nhặt hay không nhặt.”
Lăng Hoa đi tới cửa, quay đầu lại ám chỉ cười, “Ngươi nói nếu ta run tay, Chu Huyền Lan nhặt hay không nhặt?”
“Nhặt ông nội ngươi......”
Một quả nho tím “bang” cái nện lên cánh cửa.
Trên Lăng Tiêu đại điện, Lăng Hoa cầm lấy một cái hộp gấm, đi đến trước mặt Lăng Kim Diệp. Nhìn đồ đệ cợt nhả duỗi tay, lập tức đặt vào lòng bàn tay hắn, hận rèn sắt không thành thép nói: “Vạn năm đứng thứ ba, có thể có chút tiền đồ được hay không?”
Lăng Kim Diệp thè lưỡi, hắc hắc cười: “Sư tôn năm đó không phải cũng không so được với Tông chủ và Thẩm tiên quân sao? Đồ nhi đây là kế thừa ý chí của ngài.”
Có thể nói Tiên Quân như thế trước mặt mọi người sao? Mọi ngưởi trong điện đều trộm toát mồ hôi lạnh thay Lăng Kim Diệp.
Lại không nghĩ, Lăng Hoa chỉ phẩy phẩy chụp một chưởng lên đầu hắn, ngay sau đó xoa xoa, “Lá gan to a.”
Một đám đệ tử bàng quan thấy thế, trong lòng sôi nổi bốc lên nước chua.
Tuy rằng biết Lăng Hoa tiên quân tính tình tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ tốt đến loại trình độ này. Đối với đồ đệ cũng quá sủng.
Thanh Lăng nợ ta một Lăng Hoa sư tôn!
Theo lý kế tiếp đến Chu Huyền Lan, nhưng trong điện không thấy thân ảnh Thẩm tiên quân, mọi người đang nghi hoặc, Tông chủ cầm trong tay một thanh kiếm đi đến trước mặt Lăng Mạc Sơn, “Kiếm này tên là Cẩm Tiêu. Vi sư đặt một hồn ấn trên thân kiếm. Nếu gặp nguy hiểm, nó sẽ bảo vệ cho ngươi phần nào.”
Toàn trường há mồm.
Không nói đệ tử, một vài Trưởng Lão đều đỏ mắt.
Hồn ấn của tu sĩ Hóa Thần cảnh, không khác gì một tấm phù bảo mệnh, Lăng Mạc Sơn tương đương với có thêm một mạng.
Lăng Mạc Sơn biểu tình kích động, đôi tay khẽ run run tiếp nhận: “Đa tạ sư tôn.”
Chúng đệ tử trơ mắt nhìn Lăng Mạc Sơn nhận kiếm Cẩm Tiêu, ghen tuiing trong lòng đạt tới đỉnh điểm.
Được, Thanh Lăng lại nợ một Tông chủ sư tôn.
Cũng may mỗi năm đều có thể kiếm chút an ủi trên người Chu Huyền Lan. Vốn tưởng rằng hôm nay Thẩm tiên quân sẽ đến, không nghĩ tới vẫn là vứt đồ đệ ở một bên.
Mặt Lăng Kim Diệp lộ vẻ lo lắng. Trước khi tới đại điện, hắn đã hỏi qua Chu Huyền Lan, Thẩm tiên quân có thể đến hay không.
Chu Huyền Lan nói không biết.
Hắn hạ mi mắt, khóe miệng toát ra một mạt cười khổ: “Sư tôn không để ý tới ta, không biết vì sao…… Giận ta.”
Lăng Kim Diệp túm túm tay áo Lăng Hoa: “Sư tôn mau đi trao thưởng, đừng để cho người đứng trơ.”
Lăng Hoa liếc mắt nhìn Chu Huyền Lan hơi cúi đầu che cảm xúc trên mặt, thở dài trong lòng.
Không nghĩ vậy mà vẫn không đến.
Hắn xoay người đi lấy chiếc hộp màu xanh lam, bên trong chính là linh đan hi thế. Lúc đang duỗi tay định cầm, một cánh tay như bạch ngọc xuất hiện, cướp đi.
“Của đồ đệ chính là của sư phụ,”
Thẩm Lưu Hưởng túm túi đen nhỏ bên hông, không coi ai ra gì mà ném cái hộp vào, “Thứ này ta muốn.”
Trong điện một mảnh ồ lên.
Một là không nghĩ tới Thẩm Lưu Hưởng đến thật. Hai là sư tôn nhà người khác đều là cho đồ đệ đồ vật, đến Thẩm Lưu Hưởng này, thế mà chẳng khác nào ác bá, chiếm đồ của đồ đệ!
Chu Huyền Lan nghe thấy thanh âm quen thuộc, đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên một bộ áo trắng.
Hắn run rẩy đôi môi, tiếng nói lộ ra vài phần gian nan: “Sư tôn......”
Ngày ấy ở Hoa Thiên Phong hắn mới vừa nói xong một lời, sư tôn liền thay đổi sắc mặt, chỉ vào hắn “Ngươi ngươi ngươi ngươi......” một lúc lâu, tức muốn hộc máu mà đi, mặc hắn đuổi theo như thế nào, sư tôn đều không để ý tới hắn. Về Triều Vân Phong xong trực tiếp lập kết giới bên ngoài phòng, không cho hắn đi vào quấy rầy.
Sư tôn chịu tới gặp hắn, là không tức giận nữa sao?
Thẩm Lưu Hưởng đứng trước mặt Chu Huyền Lan. Nhìn một lúc, thấy trong đôi mắt đen hiện tơ máu dữ dội, nhẹ nhướn đuôi lông mày.
Ý vị không rõ mà hừ một tiếng xong, Thẩm Lưu Hưởng nâng tay lên, ngón tay trắng nõn như ngọc dừng trên trán Chu Huyền Lan.
Giữa lúc đang choáng váng.
Đầu ngón tay mang theo một sợi lạnh lẽo, hung tợn mà chọc nhẹ một cái.
“Tiểu phá của.”