Trong đại điện vang lên giọng sữa vui mừng mềm mại.
A Bặc ném hộp quà vào giữa không trung, chân trắng rảo bước, chạy về phía thiếu niên đang vùi đầu ăn cái gì đó, “Cha! Là cha a!”
Tiếng kêu gọi nóng bỏng từ xa lại gần.
Thẩm Lưu Hưởng ý thức được không đúng, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu.
Một cục bột nếp trắng trẻo mập mạp, đỉnh đầu cắm vài chiếc lá vàng lay động, thịt mềm làm yếm nhỏ căng đến trướng phình phình, hắc hưu hắc hưu mà chạy tới, vẻ mặt vui mừng chui vào trong lòng ngực y.
“Thật là cha nha!”
Hai tay A Bặc bắt lấy vạt áo Thẩm Lưu Hưởng, chôn mặt vào bên cổ mảnh khảnh cọ cọ, lá vàng trên đầu tỏa ra ánh sáng nhỏ vụn, quét tới quét lui trên mặt thiếu niên vẫn đang trong mộng.
“Bặc Bặc rất nhớ người nha.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Mọi người trong điện: “......”
Đệ tử Kiếm Tông sắc mặt khó coi, không hẹn mà cùng nhìn lại phía Ninh sư thúc, trong mắt ứa ra lục quang, trong miệng chua xót đến nói không nên lời.
Thiên địa này nơi nào chẳng có cỏ a sư thúc, oa oa nhà người ta cũng đã ba tuổi rồi!
Đệ tử tông khác khiếp sợ xong, trước hết nhìn Ninh Nhuận Tân, lại nhìn Chu Huyền Lan, lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng cùng Tiểu Nhân Sâm đang nằm trong lòng ngực y, não bổ ra một hồi tuồng cẩu huyết kinh thiên động địa.
Tầm mắt ở bốn phương tám hướng vọt tới, Thẩm Lưu Hưởng có loại cảm giác kì dị, ấn Tiểu Nhân Sâm đang dính trên người cọ loạn xuống, “Ngươi nhận nhầm rồi.”
A Bặc quay đầu, tiến đến khuôn mặt y ngửi ngửi, “Chính là cha nha.”
Thẩm Lưu Hưởng cố định cái nách nhỏ, xách ra khỏi lòng ngực, đặt xuống sàn nhà lạnh băng, “Ta không phải cha ngươi.”
A Bặc mở to hai mắt nhìn t: “Chính là cha.”
“Không phải.”
“Chính là.”
Thẩm Lưu Hưởng phẫn nộ tột đỉnh: “Sao ngươi có thể vấy bẩn người trong sạch như vậy?!”
Trong lòng mọi người tề mạo một câu: Còn có cái gì trong sạch? Mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Vốn tưởng rằng bắt cá hai tay đã là cực hạn. Không nghĩ tới sương mù tan đi, thì ra dưới chân còn có con cá thứ ba!
A Bặc sửng sốt, tủi thân mà dẩu mỏ há mồm.
Nó thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng, nhỏ giọng lại kiên trì nói: “Là cha nha.”
Vì sao cha không nhận nó?
A Bặc nháy mắt to, mười ngón trắng nõn bối rối vò vào nhau, đầu nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, nước mắt dần dần đựng đầy hốc mắt.
Nhất định là cha không thích nó.
Ô oa ~
A Bặc đang muốn khổ sở ngao ra một câu, sau lưng duỗi tới một bàn tay, bắt lấy nó.
Lá vàng trên đỉnh đầu bị ngón tay thon dài nắm lấy, ánh mắt thiếu niên lãnh trầm, thấp giọng hỏi nó: “Mẫu thân ngươi là ai?”
Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía đồ đệ: “?!”
Lời này có ý tứ gì? Không có mẫu thân! Có cũng không có liên quan gì đến y!
A Bặc nhìn Chu Huyền Lan trong chốc lát, nghi hoặc nhăn mày nhỏ lại, ngửi ngửi trên cổ hắn, giọng sữa phát ra tràn ngập hoang mang.
“Tại sao người này lại có mùi của cha? Buổi tối các ngươi ngủ cùng nhau sao?”
“Xôn xao......!”
Trong điện trực tiếp nổ tung.
“Quả nhiên là cẩu nam nam! Ninh sư thúc thật là mắt bị mù!”
“Kiếm Tông. Sao nói chuyện khó nghe như thế? Hai đệ tử Thanh Lăng chúng ta tình đầu ý hợp, các ngươi quản cái rắm!”
“Tình đầu ý hợp? Vậy bé con này gọi ai là cha đây? Ta thấy mọi người đều bị Thẩm Lục Lục lừa rồi.”
Chu Huyền Lan kinh ngạc, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng.
Người sau nhìn chằm chằm cái ót A Bặc, nghiến răng, vươn móng vuốt lãnh khốc vô tình.
“Đồng ngôn vô kỵ,” Khóe môi Chu Huyền Lan không khỏi cong lên, chợt hướng A Bặc giải thích, “Là có vết cào bị thương, y giúp ta bôi dược.”
Mọi người: Cào bị thương???
Như thế nào cào ra?
Có bằng hữu muốn biết có phải cào ra ở trên giường hay không?
A Bặc vỗ tay cười nói: “Bôi dược cho đại ca ca a. Cha thật tốt.”
“Gọi thúc thúc,” Chu Huyền Lan sửa đúng, lại hỏi, “Mẫu thân ngươi là ai?”
A Bặc nhăn mặt lộ vẻ rối rắm.
Nó là được cha đào ra khi cha đào rỗng một ngọn núi lớn, lấy đâu ra mẫu thân?
Nhưng nó không thể để cho người khác biết việc này.
“Hương Hương, mẫu thân tên là Hương Hương.”
Chu Huyền Lan nhíu mày, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh đang lộ vẻ vô tội, “Hương Hương là ai?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Là tuyết rơi tháng sáu.”
Có vết xe đổ Ninh Nhuận Tân, Thẩm Lưu Hưởng thật không dám chắc chắn, đứa trẻ trước mặt này không có quan hệ gì với nguyên thân.
Nếu thật là cha người ta......
Trước mắt Thẩm Lưu Hưởng tối sầm, tiểu nhân trong lòng phun ra ngụm máu già.
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Người dân đầu Nhân Sâm Sơn hét lớn, tức giận đến thổi râu trừng mắt, “Ngươi là trái cây kết ra trên cây. Lấy đâu ra cha Nhân tộc?!”
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng vui mừng, nhưng chưa kịp cao hứng, A Bặc thấy khe hở liền chui vào trong lòng ngực y, ngạo kiều mà rầm rì một tiếng, “Ta vốn không phải là trái cây ở Nhân Sâm Sơn các ngươi. Ta là con cha! Ta không gọi A Bặc. Ta là Thẩm Bặc Bặc!”
Một trận gió thu thổi qua, cuốn lên vài cái lá rụng trong lòng Thẩm Lưu Hưởng.
Y thầm nghĩ...... Lạnh, lạnh quá.
Đến dòng họ cũng biết, lần này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Một đạo thân ảnh hiện lên, trên đại điện có người rốt cuộc ngồi không yên.
Ninh Nhuận Tân cúi người, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt Thẩm Bặc Bặc, sau đó móc ra một viên Đông Hải minh châu to bằng nắm tay người lớn, tỏa sáng lộng lẫy như muốn chói mù mắt mọi người.
“Ta là Ninh thúc thúc, cái này cho ngươi chơi thay đan châu (bi).”
Môn nhân Kiếm Tông trừng lớn mắt, biểu tình như ăn phải cứt (????), hận không thể hét lớn vào tai Ninh Nhuận Tân hai câu: Sư thúc ngươi thanh tỉnh một chút! Ngươi thanh tỉnh một chút a!!
“Cha nói không thể nhận đồ của người khác.” Thẩm Bặc Bặc chính khí, ra dáng ra hình nói.
Mọi người: Dạy không tồi.
Thẩm Lưu Hưởng: Vừa nghe liền biết không phải y dạy.
Ninh Nhuận Tân cũng không bắt ép, liền thu tay, Thẩm Bặc Bặc vội vàng vươn hai bàn tay nhỏ, bắt lấy dạ minh châu, không cự tuyệt mà ôm vào trong lòng ngực.
“Cha nói không thể nhận đồ của người khác.” nó dừng một chút, vừa nhớ lại vừa bổ sung.
“Trừ khi không nhịn được.”
Mọi người:......
Trái tim Thẩm Lưu Hưởng bị bóp một cái.
Nhân sâm dẫn đầu không nhìn được, thở phì phì đi tới, đem Thẩm Bặc Bặc túm đi, “Cha ngươi xong việc lại nói, trước theo lời Lão Tổ, tặng lễ vật đi.”
Thẩm Bặc Bặc không tình nguyện tháo lá vàng trên đỉnh đầu xuống, bĩu môi giận dỗi, “Người ta vốn định giữ cho cha. Chán ghét!”
Nó đem một mảnh vàng lá giao cho gia gia dẫn đầu, “Tự ngươi rắc kim tuyến đi. Mấy ngày tới đừng tìm ta, ta muốn ở bên cha.”
Vì thế nửa sau bữa tiệc tối, bên cạnh Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn dính một cục bột nếp.
Y không thể nhịn được nữa, xách Thẩm Bặc Bặc đang ôm ôm cọ cọ lên, một phen ném cho Chu Huyền Lan, “Vi sư nhớ còn có chuyện quan trọng, cần phải rời đi, giúp ta chăm sóc nó một lúc.”
Chu Huyền Lan nhíu mày lại, còn đang suy tư Thẩm Bặc Bặc từ đâu tới, nghe vậy nghiêng đầu, “Sắp luận đạo, sư tôn đi đâu?”
Tiệc tối xong mới là màn chính của hôm nay. Kiếm Chân đạo nhân bước vào Đại Thừa cảnh, luận đạo trên Ngũ Hành Viên Đàn, là cơ hội ngàn năm có một. Dù có là Tông chủ các Tiên Tông, cũng sẽ ở một bên khiêm tốn lắng nghe.
Thẩm Lục Lục là một tiểu đệ tử, nếu không ở đây, đó là quá mức cuồng vọng tự đại.
Thẩm Lưu Hưởng đành phải đi cùng mọi người, phía sau có cái đuôi nhỏ nhắm mắt đi theo.
Viên Đàn to như vậy, một đạo hư ảnh khoanh chân mà ngồi, quanh thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt phảng phất phủ một tầng sương mỏng, chỉ mơ hồ có thể thấy được, là một nam tử bộ dáng anh tuấn.
Luận đạo từ giờ Tỵ giảng đến giờ Sửu, ước chừng mấy cái canh giờ mới kết thúc nửa trận đầu.
Hư ảnh giữa đàn tan đi, bốn phía bắt đầu vang lên những tiếng nói nhỏ, không ít đệ tử sắc mặt ngưng trọng, nghe xong hiểu ra rất nhiều điều, giao lưu những điều tâm đắc với nhau.
Đệ tử các tông các phái ngồi cùng nhau. Vị trí của Thanh Lăng là tốt nhất, cách Kiếm Chân đạo nhân gần nhất trong các tông môn.
Lăng Kim Diệp nhíu mày suy tư, một lát sau hướng sang người bên cạnh nói: “Huyền Lan. Ngươi nói......”
“Xuỵt......”
Lăng Kim Diệp sửng sốt, lúc này mới chú ý tới, Thẩm Lục Lục ngồi bên phải Chu Huyền Lan, đầu nghiêng lệch đáp trên vai hắn, lông mi mềm buông xuống, theo nhịp hô hấp hơi hơi run rẩy.
Trên đầu gối Thẩm Lục Lục, cũng có cái đầu nhỏ gối lên, hai mảnh lá vàng mềm như bông, hơi mở miệng, đang khò khè nho nhỏ.
Lăng Kim Diệp không thể tưởng tượng, so cái khẩu hình: “Đều ngủ rồi?”
Ngủ trong lúc tu sĩ Đại Thừa cảnh luận đạo, một lớn một nhỏ này quả thực là thần.
Chu Huyền Lan gật đầu, ý bảo hắn giữ yên tĩnh. Nhưng xung quanh lại ồn ào hơn, tiếng ong ong ong nói chuyện với nhau càng ngày càng to.
Ngón tay trắng nõn đặt trên áo nhẹ động.
Thẩm Lưu Hưởng không tự giác nhăn mi, sắp bị thanh âm xung quanh đánh thức, Chu Huyền Lan thấy thế, ngón tay thon dài duỗi về phía một bên tai y.
Lỗ tai Thẩm Lưu Hưởng tẩm trong gió đêm, đặc biệt lạnh lẽo, thình lình được nhiệt lượng ấm áp bao trùm lấy, khuôn mặt y hơi giãn ra, cọ cọ vào nơi tỏa ra hơi ấm.
Vành tai trắng nõn mềm mại, trong lúc vô tình chạm vào ngón cái Chu Huyền Lan, nhận thấy ấm áp, liền mang theo hơi lạnh ban đêm nhè nhẹ, không tự giác mơn trớn.
Tựa hồ thoải mái cực kỳ.
Đến nỗi lộ ra tư thái ngoan ngoãn đến câu nhân.
Đầu ngón tay Chu Huyền Lan hơi căng chặt, ánh mắt ám ám.
Chính lúc này, chỗ môn nhân Kiếm Tông tụ tập truyền đến tiếng kêu to kinh hỉ, “Triệu sư huynh!”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Một thiếu niên lưng đeo trường kiếm màu đen, thân hình đĩnh bạt, hành lễ với Lam Tiêu Sinh, nhàn nhạt nói: “Sư tôn, đệ tử đã rèn luyện trở về.”
Lam Tiêu Sinh gật đầu: “Vừa vặn, Sư tổ ngươi luận đạo ở đây, đến nghe cùng vi sư.”
Ánh mắt Triệu Lâm lại nhàn nhạt dừng sang bên cạnh: “Sư huynh.”
Diệp Băng Nhiên khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Kiếm Tông đệ tử xung quanh nhìn đã quen. Nhứng nếu nhìn từ ngoài vào, chắc chắn sẽ cảm thấy hai đồ đệ của Lam Tông chủ quan hệ không tốt. Nhưng trên thực tế hai người thân như huynh đệ.
Triệu Lâm kém Diệp Băng Nhiên vài tuổi, bái sư sau. Lam Tông chủ phải quản mọi việc, rất ít có thời gian dạy dỗ. Gánh nặng liền dừng trên thân sư huynh Diệp Băng Nhiên.
Đối với Triệu Lâm mà nói, Diệp Băng Nhiên là huynh cũng là sư, trong lòng tất nhiên thập phần kính trọng.
Khác không nói, Kiếm Tông ai cũng muốn giết chết Thẩm tiên quân, ba lần bốn lượt tới quấy rầy sư huynh. Nhưng những người khác ngại thân phận Tiên Quân không dám ngăn trở, đều là Triệu Lâm tự mình đuổi y ra khỏi tông.
Nhưng hai người một lạnh, một nhạt, cho nên gặp mặt thì lời nói đều sẽ không nhiều hơn vài câu.
“Sư thúc xuất quan rồi.” Ánh mắt Triệu Lâm liếc hướng Ninh Nhuận Tân, hàn huyên nói, “Đã lâu không gặp. Sư thúc.”
Nhưng Ninh sư thúc cũng không để ý đến hắn, hoặc là căn bản không chú ý tới có người nói chuyện với hắn, ánh mắt vẫn luôn dừng ở chỗ môn nhân Thanh Lăng.
Triệu Lâm theo tầm mắt nhìn lại.
Đập vào mắt là hai đệ tử dựa vào nhau hơi gần, Trúc Cơ kỳ gối lên bả vai Kim Đan kỳ. Bên cạnh còn một bánh bao nhỏ cuộn tròn.
Hình ảnh hài hòa, lại lộ ra chút chút quái dị.
Triệu Lâm nhíu nhíu mày, không rõ sư thúc đến tột cùng là nhìn cái gì, cũng may không liên quan gì đến hắn, không cần để ý.
Hắn đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, gió đêm chợt nổi, đem mái tóc đen che nửa khuôn mặt đệ tử Trúc Cơ kỳ kia bay lên trong một khoảnh khắc. Trong khoảnh khắc đó, một gương mặt bình thường không có gì lạ dừng trong mắt hắn.
Triệu Lâm bỗng chốc trợn to mắt, khuôn mặt đạm mạc lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Thẩm Hương ca ca?”
Hắn muốn xác nhận, lập tức bước nhanh đi qua. Lam Tiêu Sinh phía sau gọi một tiếng, Triệu Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.
Diệp Băng Nhiên nhíu mi: “Sư đệ xảy ra chuyện gì?”
Lam Tông chủ nói: “Đi về phía Thanh Lăng, chúng ta cũng đi xem.”
Đang nói, phát hiện Ninh Nhuận Tân đi trước một bước rồi.
Động tĩnh của Kiếm Tông bên này, rất nhanh hấp dẫn đến ánh mắt của những người khác.
Mọi người chỉ nhìn thấy Triệu Lâm đi vào chỗ của đệ tử Thanh Lăng, thả trường kiếm trên lưng xuống, cúi người trước mặt hai gã đệ tử, nhìn thật kỹ một người trong đó. Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lộ ra vài phần mừng như điên, “Thẩm Hương ca ca, sao ngươi lại ở đây?!”
Đệ tử Thanh Lăng rơi vào mộng tập thể.
Đệ tử Kiếm Tông thấy rõ Triệu Lâm kêu ai là ca ca xong, càng là hận không thể mua khối đậu hủ đập đầu chết luôn đi.
Lại là Thẩm Lục Lục!
Thẩm Lưu Hưởng vẫn không nhúc nhích, Chu Huyền Lan làm Cách Âm Thuật che tai y lại, lúc này y đang ngủ ngon lành giữa bốn bề vắng lặng.
Không hề biết gì về động tĩnh bên ngoài.
Chu Huyền Lan nhìn về phía Triệu Lâm: “Y tên Thẩm
Lục Lục.”
Hai người từng có lui tới khi cùng ra tông rèn luyện, hơn nữa đều là người xuất sắc trong đám đệ tử Tiên tông, đều tính là quen viết lần nhau.
Triệu Lâm nói: “Với ta, chính là Thẩm Hương.”
Chu Huyền Lan nhướng mày, ánh mắt liếc cái đầu nhỏ đang gối lên đùi Thẩm Lưu Hưởng, hơi híp mắt.
Diệp Băng Nhiên nhìn người đang ngủ say, không khỏi trầm mặt xuống.
Sư Tổ luận đạo, không chú ý lắng nghe tìm hiểu, lại còn dựa người khác ngủ hô hô. Nếu là đệ tử nội môn, hắn nhất định phải răn dạy vài câu. Nhưng là người Thanh Lăng, thì không tới phiên hắn quản.
Diệp Băng Nhiên nói: “Ngươi biết y?”
Triệu Lâm nói: “Đã nói với sư huynh, từng gặp vị quý nhân. Chính là y.”
Diệp Băng Nhiên chau mày.
Triệu Lâm từng nhắc đến, hắn đến từ Nam Châu hương dã hẻo lánh, vốn cả đời vô duyên với Tiên đạo, may mà ngày còn nhỏ gặp được một vị quý nhân.
Quý nhân kia dạy hắn một bộ kiếm pháp, trợ giúp hắn đi vào Kiếm Tông.
Khi Triệu Lâm tham gia thí luyện nhập tông, trong cơ thể không có nửa điểm linh lực, cùng thế hệ kém khá xa, toàn bằng dùng bộ kiếm pháp kia, làm sư tôn nhìn ra hắn có thiên tư tập kiếm, mới thu hắn làm đồ đệ.
Toàn bộ hành trình, nói là một bước lên trời cũng không quá.
Có thế nào Diệp Băng Nhiên cũng không nghĩ tới, quý nhân sư đệ tâm tâm niệm niệm hồi lâu, chính là thiếu niên trước mặt này, còn là người sư thúc nhớ mong tìm kiếm nhiều năm.
Triệu Lâm tuy gấp không chờ nổi muốn ôn chuyện, nhưng thấy Thẩm Lưu Hưởng đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy.
Đơn giản khoanh chân ngồi xuống đối diện, chống cằm thẳng lăng lăng nhìn y.
Ninh Nhuận Tân cũng thuận thế ngồi xuống, hướng mắt nhìn theo.
Chu Huyền Lan không nói một từ, chỉ là đầu ngón tay cuộn lại rất khẽ, kéo vài sợi tóc đen của Thẩm Lưu Hưởng xuống, che hơn phân nửa khuôn mặt.
Vì thế không khí nháy mắt quỷ dị lên.
Đệ tử Kiếm Tông không hẹn mà cùng lựa chọn giả chết.
Kiếm Tông nhân tài đông đúc, nhưng nổi danh ở Tu Chân giới, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một vòng đầu là Diệp Băng Nhiên cùng Ninh Nhuận Tân. Vòng sau là một mình Triệu Lâm.
Ai từng nghĩ, ba người là rường cột tương lai của Kiếm Tông, hiện giờ đã có hai người dây dưa không rõ với Thẩm Lục Lục!
Đệ tử Kiếm Tông tâm như tro tàn, một chút an ủi duy nhất đó là, Diệp Băng Nhiên từ nhỏ sinh hoạt ở trong tông, hoàn toàn không có quý nhân, cũng không ra ngoài rèn luyện để gặp được ân nhân cứu mạng.
Chỉ có hắn cứu người khác thôi.
Tuy nói cứu trở về một đóa hoa đào lạn vào tận xương tủy Thẩm tiên quân. Nhưng ít ra cũng là người được nhớ thương, có thể cho bọn họ chút an ủi.
So với đệ tử Kiếm Tông suy nghĩ phức tạp chuyển tới chuyển lui, đệ tử Thanh Lăng bên này lại đơn giản hơn nhiều.
Chỉ ba chữ: Run bần bật.
Bị Tông chủ Kiếm Tông, Kiếm Tôn, Ninh sư thúc, Triệu sư huynh cùng nhìn chằm chằm, cho dù chỉ ở trong mảnh đất giáp ranh tầm mắt, bọn họ cũng ứa ra mồ hôi lạnh.
Đã bao giờ gặp qua trận trượng thế này?!
Mà đương sự dẫn đến màn này, khuôn mặt bị sợi tóc cọ hơi ngứa, nhẹ giật giật đầu, đỉnh đầu cọ cọ bên gáy Chu Huyền Lan, tìm chỗ thoải mái, tiếp tục hô hô ngủ tiếp.
“Ngươi gặp y ở đâu?” Ninh Nhuận Tân hỏi.
“Nam Châu.”
Ninh Nhuận Tân: “Nói tỉ mỉ.”
“Sư chất sinh ra ở một nước nhỏ thuộc Nam Châu, là nơi ăn mày lưu lạc đầy đường. Năm ấy tám tuổi gặp nạn, được một vị thiếu niên cứu giúp.”
Ánh mắt Triệu Lâm cách một mành tóc đen, dừng trên khuôn mặt Thẩm Lưu Hưởng, lộ ra vài phần hoài niệm.
Thiếu niên mặc một bộ áo xanh, nói tên là Thẩm Hương.
Khi đó Triệu Lâm chưa từng thấy tu sĩ, cũng không biết thì ra phiến đại lục này rộng lớn là thế, còn có người tu chân tồn tại như vậy, chỉ coi Thẩm Lưu Hưởng là thần tiên trong thoại bản. Vì thế gọi y là thần tiên ca ca.
Xưng hô này đem thiếu niên chọc cười hồi lâu.
Từ ban ngày cười đến buổi tối, vui vẻ xong, liền dạy hắn một bộ kiếm pháp phòng thân.
Triệu Lâm lúc ấy tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng ý thức được người trước mắt này là người có thể thay đổi vận mệnh của hắn. Hắn nhớ tới trong thoại bản truyền lưu có tiên nhân giáng thế, thu nhận đồ đệ dạy bảo, vì thế xin đối phương thu hắn làm đồ đệ.
Thiếu niên áo xanh cự tuyệt không chút do dự.
"Làm sư tôn có gì tốt, còn phải thay đồ đệ thu thập cục diện rối rắm. Nếu là sư huynh như vậy thì cũng bớt lo?nếu là ta như vậy, sợ là muốn phi thăng trước thời gian luôn.”
Triệu Lâm nghe hiểu mơ hồ, nhưng đáy lòng minh bạch, người này là cơ hội duy nhất của hắn.
May mắn thiếu niên không vội đi, dừng chân ở đó hồi lâu. Mỗi ngày đều nhìn về ngọn núi lớn che cả trời.
Ban đêm, Triệu Lâm từng hỏi y đang nhìn cái gì.
Thiếu niên như có như không mà khảy lửa trại, ánh lửa nhảy lên dừng trên khuôn mặt trắng nõn, khóe môi hơi nhếch, “Núi sâu tàng hổ báo, đồng ruộng chôn Kỳ Lân.”
Triệu Lâm khó hiểu.
Vì thế hắn chỉ về phía ngọn núi lớn phía xa xa, giải thích nói: “Nơi phúc bảo, trong đó tất có thứ tốt.”
Triệu Lâm đã thấy quen việc giết người đoạt bảo, vội vàng nói: “Vậy ca ca không mau đi đoạt lấy, bị người khác đoạt mất thì làm sao bây giờ?”
Thiếu niên mỉm cười, đem cành khô ném vào đống lửa, vỗ vỗ tay đứng lên, “Không vội, thời cơ chưa tới, còn phải đợi chút thời gian.”
Chút thời gian này, chính là nửa tháng.
Trong lúc đó, thiếu niên cả ngày nằm trên một chạc cây cổ thụ xanh rì.
Gối lên cánh tay, một chân thả xuống nhẹ nhàng đong đưa, trong miệng lẩm nhẩm tiểu khúc không biết tên, xen lẫn trong tiếng lá cây xào xạc, nhàn nhã tự tại đến tận cùng.
Mỗi ngày Triệu Lâm chỉ làm ba việc, luyện kiếm pháp dưới tàng cây, tìm trái cây dại ăn chắc bụng, chọn trái cây ngon nhất cho người trên cây.
Nửa tháng sau.
Thiếu niên áo xanh từ trên cây nhảy xuống, nói đã đến lúc thám hiểm tầm bảo.
Sắc mặt Triệu Lâm nháy mắt trắng bệch, run giọng hỏi, có thể nhận hắn làm đồ đệ hay không?
Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu thiếu niên vẫn nói không, hắn hoàn toàn hết hy vọng.
Cuối cùng, thiếu niên áo xanh vẫn là cự tuyệt.
Nhưng mà, y không đi vội vã, mà vẽ cái pháp trận trên mặt đấy, lại móc vô số pháp khí ra bày trí.
“Nếu ngươi có thiên phú về kiếm thuật, tâm trí lại kiên định, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường,”
Y móc ra mấy trăm viên linh thạch, vừa bày biện hoa văn trong trận, vừa mở miệng.
“Tính thời gian, Bắc Luân Kiếm Tông sắp tuyển đệ tử mới, ta dùng pháp trận trực tiếp đưa ngươi đến Luân Hoa Thành, có thể bái nhập tiên tông hay không, đó là cơ duyên của ngươi.”
Triệu Lâm đang tuyệt vọng lại nhóm lên hy vọng.
Hắn đứng trong pháp trận, thiên ngôn vạn ngữ dừng ở bên miệng lại không thốt ra nổi một từ, chỉ còn ánh mắt nhìn chằm chằm người ngoài trận, đem giọng nói và dáng điệu này khắc thật sâu trong đáy lòng.
Thiếu niên áo xanh đứng ở ven đường, tay gối sau cổ, trong miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, như có như không mà cắn chơi.
Gió nhẹ nhẹ lay động tóc đen, thiếu niên mỉm cười.
“Có duyên gặp lại.”
Triệu Lâm tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng đang ngủ, nhịn không được muốn đụng vào, nhưng bàn tay đến một nửa liền bị ngăn cản.
Sắc mặt Chu Huyền Lan khó coi đến cực điểm, cắn răng, gằn từng chữ một nói: “Đem lý do lần cuối cùng y cự tuyệt nhận ngươi làm đồ đệ, lặp lại lần nữa.”
Triệu Lâm thu tay, thấy sắc mặt Chu Huyền Lan biến đổi, liền lặp lại một lần.
Hắn nhớ rõ, lúc ấy thiếu niên áo xanh cắn cỏ đuôi chó, vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi, “Đồ đệ là thứ phiền toái, ta là người ghét phiền toái nhất, thu đồ đệ cái gì? Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng!”
“Ta Thẩm Lưu...... khụ khụ, Thẩm Hương đời này đều sẽ không thu đồ đệ!”
Sắc mặt Chu Huyền Lan trắng bệch.
Như thế tất cả đều nói được thông, sư tôn thu hắn làm đồ đệ, trong lòng cực kỳ không vui, cho nên những năm đó mới vẫn luôn không để ý tới hắn.
Thì ra sư tôn chán ghét đồ đệ.
Cho nên thật ra...... Sư tôn ghét hắn nhất sao?
Trong đầu Chu Huyền Lan trống rỗng, linh lực trong cơ thể đều rối loạn, Cách Âm Thuật che tai Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt biến mất.
Lúc Thẩm Lưu Hưởng nửa mộng nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy có tiếng nói xa lạ đang nói chuyện, còn cách y rất gần, “Thẩm Hương ca ca nói ghét nhất đồ đệ, đời này đều sẽ không thu đồ đệ.”
Thẩm Hương?
Có liên quan gì đến Thẩm Lưu Hưởng y?
Vì sao phải nói những lời này với y?
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc mà mở mắt ra, ánh mắt xung quanh nhất thời nhất trí quét tới.
________________________________________
Ngọn núi lúc gặp Triệu Lâm là ngọn núi đào ra Bặc Bặc. Lúc ý Hưởng Hưởng dùng tên Thẩm Hương, nên Bặc bảo mẹ nó tên Hương Hương. Rồi anh Lan nghe thấy tên Thẩm Hương mới híp mắt liếc Bặc, kiểu ""A. Vậy là bố biết rồi. Mày chém gió. Vợ bố chả có vợ rơi con vãi nào hết"".Đọc đến lần thứ 2 mới hiểu đoạn ngọn núi này.