Ánh mắt Chu Huyền Lan ám ám.
Giây lát sau hắn cúi người, ngón tay thon dài duỗi về phía thiếu niên nắm trên giường, đẩy một sợi tóc đen quấn bên gáy y ra.
“Sư tôn muốn cái gì, đệ tử đều sẽ cho.”
*
Sáng sớm gió nhẹ phất quá, một giọt sương trong suốt từ trên phiến lá xanh non rơi xuống đất.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, mặc mỗi cái áo trong đơn bạc, tóc đen hỗn độn tán ở sau lưng, ngồi trên giường ngây người một lát, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Ý thức dần thanh tỉnh.
Mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua Chu Huyền Lan đã trở lại. Nhưng giờ phút này trong phòng lại không có ai.
Thẩm Lưu Hưởng mặc quần áo, ra cửa đi chưa được hai bước, đuôi lông mày hơi hơi vừa động, vòng một vòng.
Không biết Thẩm Bặc Bặc ra sao rồi.
Y kìm hơi thở, lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh cửa sổ, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ nửa mở tìm kiếm trong phòng nghỉ.
Hai đạo thân ảnh ngồi bên cạnh bàn trà, bên cạnh đặt một ly trà lạnh, tầm mắt không hẹn mà cùng dừng ở thân hình thiếu niên trên giường. Không biết đã nhìn chằm chằm bao lâu, nhưng trên mặt không thấy chút phiền ý nào.
Ninh Nhuận Tân tựa hồ như có cảm giác, tầm mắt bỗng nhiên quét sang phía cửa sổ, Thẩm Lưu Hưởng nhanh chóng cúi đầu. Lúc này, trên giường truyền đến động tĩnh.
“Thẩm Lục.”
“Thẩm Hương ca ca.”
Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm đồng thời lên tiếng.
Trong tầm mắt, lại thấy hai mảnh lá vàng bật ra khỏi chăn, theo sau là một khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm, chu chu miệng, cất giọng sữa nói: “Cha đâu?”
Ninh Nhuận Tân: “......”
Triệu Lâm: “......”
Trong phòng an tĩnh một lúc lâu, Ninh Nhuận Tân cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt như quan ngọc không thấy tức giận, lại lộ ra ý cười.
“Không hổ là ngươi. Thẩm Lục.”
Giọng nói phát ra, thân hình hắn nhoáng cái xuất hiện ở ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt, một đạo thân ảnh thiếu niên nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.
Ninh Nhuận Tân không nói hai lời đuổi theo.
Triệu Lâm trong phòng bị vướng chân, Thẩm Bặc Bặc ôm lấy hắn gào khóc, “Ô oa. Không thấy cha. Mang ta đi tìm cha đi.”
Triệu Lâm cúi đầu nhìn Thẩm Bặc Bặc lách cách rơi nước mắt, đành phải xách nó lên.
Mang con chồng trước tìm hồi lâu trong tông, Triệu Lâm vẫn không thấy người, chỉ thấy Nhinh Nhuận Tân vẻ mặt không vui trở về, bên cạnh có thêm Lam Tiêu Sinh đi theo.
Nhìn dáng vẻ, có lẽ là lúc đang đuổi theo người thì bị ngăn cản.
Triệu Lâm hành lễ nói: “Sư tôn.”
Tầm mắt Lam Tiêu Sinh dừng trên người Thẩm Bặc Bặc, vươn tay dắt nó, “Đi đến điện của ta ngồi một lát, chờ Thẩm Lục Lục tới đón ngươi.”
Khuôn mặt Thẩm Bặc Bặc vương nước mắt, nhẹ gãi cái mũi, hai ngón tay nhỏ bắt được ngón tay khớp xương rõ ràng, “Cha sẽ đến thật sao? Đừng lừa Bặc Bặc a.”
Lam Tiêu Sinh mỉm cười, mang sư đệ và đồ đệ cùng nhau đi rồi.
Thẩm Lưu Hưởng tránh ở chỗ khuất, thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Tông chủ Kiếm Tông ba lần bốn lượt giải vây cho y, chẳng lẽ cũng có quan hệ với nguyên thân? Nhưng y thấy giọng nói và dáng điệu ôn nhã này luôn có loại cảm giác thân thiết không tên.
Cuối cùng cũng thoát được người, Thẩm Lưu Hưởng đi dạo khắp nơi trong Kiếm Tông, bất tri bất giác tới Luyện Võ Trường rồi. Trông thấy vài tên đệ tử tụ tập dưới tàng cây, dường như đang uống trà nói chuyện.
Ẩn ẩn nghe thấy cái họ quen thuộc, y chậm rãi đi tới.
“Các ngươi nhập tông muộn, không biết mấy năm kia Thẩm Vô Lại có bao nhiêu điên cuồng. Chỉ cần Kiếm Tôn về tông, y dường như có thể ngửi được mùi ngay lập tức, ngày đó chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong tông.”
Đệ tử ngồi ở giữa nước miếng bay tứ tung, kể lại cho các sư đệ những năm tháng đấu tranh với Tiên quân Thanh Lăng kia.
“Y như con chó vô lại, cả ngày dây dưa với Kiếm Tôn chúng ta.”
Có người nói: “Diệp Thạch sư huynh, mau kể tỉ mỉ cho chúng ta nghe hai câu đi.”
“Tùy tiện nói cho các ngươi nghe một chút. Ta nhớ rõ có lần, Kiếm Tôn đêm khuya trở về, bị thương, bái kiến Lam Tông chủ xong, đến Tẩy Cốt Tuyền trị liệu miệng vết thương. Kết quả các ngươi đoán thế nào?”
Diệp Thạch vỗ đùi, tức giận không thôi.
“Vậy mà Thẩm Vô Lại đã sớm trốn sau bình phong, ôm cây đợi thỏ, nhìn lén Kiếm Tôn cởi quần áo!”
Đệ tử xung quanh ồ lên, nghe đến mê mẩn, không chú ý chút nào mới có thêm một thiếu niên, xen lẫn trong bọn họ, nắm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa ngửi mùi ngon.
“Phi. Đường đường là Tiên quân lại làm việc nhìn trộm. Thật là người trơ trẽn.”
“Trong tông có người mật báo cho y. Nếu không làm sao y biết Kiếm Tôn hồi tông?! Còn ngồi xổm ở linh tuyền chờ trước nữa?!”
“May mắn Kiếm Tôn phát hiện, nếu không đã thật để y thực hiện được.”
“Không. Sai rồi sai rồi.” Diệp Thạch xua tay, “Y ẩn hơi thở. Lúc ấy Kiếm Tôn không phát hiện ra y.”
Mọi người kinh ngạc: “Thế chẳng phải là......”
“Nếu thật là như vậy, cũng sẽ không làm người phẫn nộ đến như thế.” Diệp Thạch nắm chặt nắm tay, oán hận nói: “Nhưng các ngươi biết Thẩm Vô Lại có bao nhiêu to gan lớn mật không?”
“Y trốn ở linh tuyền, kỳ thật không phải để xem Kiếm Tôn cởi quần áo, mà là muốn nhân lúc Kiếm Tôn bị thương, làm mấy thứ kì quái hơn......”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ.” một nhân dưa đột nhiên sặc trong cổ họng, Thẩm Lưu Hưởng che miệng ho khan, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Lúc này đệ tử xung quanh mới chú ý tới y, nhất thời như thấy kẻ thù giết cha, trên mặt tràn ngập địch ý.
“Thẩm Lục Lục!”
Thẩm Lưu Hưởng hoãn khí, “Ai” một tiếng, “Đều đã giải thích, người các ngươi nên ghi hận là mấy vị ca ca của ta. Không phải ta.”
Có người hừ lạnh: “Ngươi tới làm chi?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Cắn hạt dưa.”
Nguyên tác chỉ miêu tả cơ bản giản lược chuyện dây dưa với Diệp Băng Nhiên, y cũng không biết tồn tại những việc này, khiếp sợ qua đi, không khỏi suy đoán người mật báo là ai.
Y nhớ rõ, chỉ cần Thẩm Lưu Hưởng có thứ tốt liền sẽ đưa cho Diệp Băng Nhiên. Đối phương không nhận, vì thế một vòng cứu quốc, cho người bên cạnh hắn nhờ tặng giúp.
Hiện giờ nghĩ đến, càng nghĩ càng thấy ớn.
Người này cơ hồ cầm đi gia sản toàn thân của Thẩm Lưu Hưởng, lại lừa y nói là đưa cho Diệp Băng Nhiên.
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu không có nửa điểm ấn tượng đối với người này.
Chính lúc này, một đám đệ tử Tây Dương Tông đi qua Luyện Võ Trường, có người phát hiện Thẩm Lưu Hưởng, thấp giọng nói gì đó, những người khác lập tức hướng tầm mắt tới.
Trên mặt đều lộ ra sắc lạnh.
“Nghe nói Thiếu tông chủ Tây Dương mấy ngày gần đây chưa ra khỏi phòng một bước.” Diệp Thạch ám chỉ nói, “Liên quan đến ngày mất đi linh sủng.”
Thẩm Lưu Hưởng “Ồ” một tiếng, không cho là đúng.
Nói đến việc này, đệ tử xung quanh nhìn về phía y sắc mặt hòa hoãn một chút, thậm chí có người còn nhắc nhở nói: “Ta khuyên ngươi mấy ngày gần đây cẩn thận một chút. Nghe nói Tông chủ Tây Dương Tông đã trên đường đến rồi.”
Kim Hạng Thiên là người tàn nhẫn độc ác, lại cực kỳ bênh vực người mình, đặc biệt yêu thương mệnh căn tử Kim Điệt Thương.
Vì chuyện linh sủng, tâm cảnh Kim Điệt Thương xảy ra vấn đề, tiễn pháp ngày xưa hoàn mỹ vô khuyết, hiện giờ sơ hở chồng chất, thế mà không chịu động vào cung tiễn nữa.
Thẩm Lưu Hưởng cắn hạt dưa, đối với hai cha con Tây Dương không có hứng thú gì. Nơi này là Kiếm Tông, chẳng lẽ còn dám trước mặt mọi người xuống tay với y?!
Y thúc giục nói: “Tiếp tục kể chuyện về Thẩm Vô Lại đi, ta muốn nghe hết.”
Diệp Thạch nhìn y thêm vài lần, hắng hắng giọng nói tiếp tục kể.
*
Buổi chiều, Kiếm Chân đạo nhân thiết lập bục giảng ở động phủ, đề điểm một chút cho hậu bối, mời ba đệ tử ưu tú đứng đầu các tông phái đi trước nghe giảng.
Thẩm Lưu Hưởng không đi, một mình ngồi dưới bóng cây, vê vê Dây Phược Linh trên cổ tay, thúc giục linh lực, nhìn chằm chằm phù văn lập lòe một lúc lâu, cau mày.
Y đã hiểu hơn phân nửa, nhưng vẫn có một vài chỗ nghĩ trăm lần cũng chưa ra.
Hoang mang lâu lắm, Thẩm Lưu Hưởng gãi gãi tóc móc Hoàng Ngọc ra, đầu ngón tay trắng nõn chụp lên trên, làm ra động tác đánh đòn.
“Nhìn đồ đệ ngoan của ngươi xem, dung pháp thuật ngươi dạy đối phó với nhi tử ngươi.”
“Ngươi như thế tính là cha cái gì a?”
Giọng nói rơi xuống, Hoàng Ngọc tràn ra kim quang chói mắt, Thẩm Lưu Hưởng sợ tới mức tay run lên, Hoàng Ngọc bang cái rơi xuống đất.
Hư ảnh to bằng bàn tay người lớn hiện ra tới.
Là một bàn tay thon dài, đầu ngón tay niết quyết.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát, trên mặt lộ ra mừng như điên, bàn tay này biểu thị Phược Linh Thuật cho y.
Cùng lúc đó, một đạo cầu vồng tự chân trời xẹt qua, đảo mắt đi vào bầu trời Kiếm Tông, giáng đến chỗ ở của đệ tử Tây Dương Tông.
“Con ta ở đâu?”
Sắc mặt Kim Hạng Thiên xanh mét, một chưởng hất Ngụy Thiên Cơ đang cuống quýt ra cửa nghênh đón ngã xuống đất. Uy áp của tu sĩ Hóa Thần cảnh nháy mắt làm đệ tử Tây Dương trong viện sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đồng thời quỳ gối trên mặt đất.
“Để Thương nhi bị ủy khuất lớn như thế, ta còn dùng ngươi làm gì?!”
Gã đang bước vào giai đoạn mấu chốt Hóa Thần cảnh hậu kỳ, vốn định bế quan thử đột phá, lại nghe nói Kim Điệt Thương bị người khi dễ, khiến tâm cảnh bị tổn hại, không chịu giương cung bắn tên nữa, liền lập tức từ tông môn chạy tới.
Tu sĩ tầm thường tâm cảnh ra đường rẽ cũng không phải sự tình gì quá lớn, đều có thể khắc phục.
Nhưng xảy ra trên người Kim Điệt Thương lại đặc biệt nghiêm trọng. Hắn từ nhỏ chưa từng chịu bất kỳ suy sụp đả kích gì, tâm cảnh yếu đuối hơn so với người khác, hơi vô ý một chút liền có thể rơi vào trạng thái cực đoan, tu vi khó tinh tiến nữa.
“Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì? Nói tỉ mỉ cho ta nghe.”
Ngụy Thiên Cơ bụm mặt, một phen thêm mắm thêm muối kể lại tranh chấp hôm ấy.
Kim Hạng Thiên càng nghe sắc mặt càng trầm: “Ngươi nói, chỉ dựa vào mũi tên lông vũ, liền đánh rơi được Xuyên Vân Tiễn? Đệ tử kia tu vi ra sao?”
Ngụy thiên cơ: “Trúc Cơ kỳ.”
Kim Hạng Thiên thầm nghĩ
không xong.
Kim Điệt Thương đã bước vào Kim Đan kỳ, lại dùng cao giai pháp khí Xuyên Vân Tiễn, lại bị đệ tử tu vi thấp hơn hắn, dùng mũi tên lông vũ phổ phổ thông thông đánh bại.
Trong lòng tất nhiên bị nhục.
Kim Hạng Thiên nhìn phía cửa phòng đóng chặt, “Việc này qua đi, Thương nhi có từng nói gì không?.”
“Thiếu tông chủ nói muốn đánh gãy tay bắn tên của đệ tử kia.”
Kim Hạng Thiên quát chói tai: “Vậy sao còn chưa đi?”
Nếu con gã nói ra những lời này, hiển nhiên tiềm thức đã phát hiện tiễn pháp của đối phương thắng hắn, sinh ra tâm ma.
Như thế chỉ có hai con đường có thể đi. Một là quang minh chính đại vượt qua đối phương, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Hai là chặt đứt khả năng người này lại có thể bắn tên, mạnh mẽ phá giải tâm ma.
Kim Điệt Thương lựa chọn con đường thứ hai, nhưng không thành công, cho nên không muốn đụng vào cung tiễn nữa.
Ngụy Thiên Cơ gập ghềnh nói: “Bất ngờ gặp Lăng Tông chủ.”
Kim Hạng Thiên nhíu mày, phất tay áo đẩy cửa ra.
*
Thẩm Lưu Hưởng đi qua Luyện Võ Trường, bỗng nhiên bị một người giữ chặt.
“Tông chủ Tây Dương Tông tới!” Người lúc trước kể chuyện cũ của Thẩm Vô Lại - Diệp Thạch nói, “Ngươi mau tìm chỗ trốn đi.”
“Gã tới thì có liên quan gì đến ta đâu?”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, vén tay áo lên, lộ ra hai đoạn cổ tay trắng nõn mảnh mai, “Nhìn có cái gì khác không?”
Mặt Diệp Thạch lộ vẻ khẩn cấp: “Mấy người Tông chủ đang động phủ của Sư Tổ, Kim Hạng Thiên chắc chắn sẽ thừa cơ ra tay với ngươi. Ta đã bảo người đến trước thông tri. Nhưng vừa đến vừa đi cần tốn chút thời gian. Ngươi mau tránh đi, kéo dài thời gian.”
Thẩm Lưu Hưởng lắc nhẹ cổ tay: “Ngươi nhìn trước đã, có cái gì khác không?”
“Đã là lúc nào rồi?!” Diệp Thạch nhíu mày, tầm mắt rơi xuống cổ tay gầy gầy, hơi nhớ lại, “Dây đen bên phải không còn. Bên trái có thêm một sợi tơ hồng.”
“Hắc hắc.”
Diệp Thạch cảm thấy người trước mặt này đang choáng váng. Tu sĩ Hóa Thần cảnh muốn tìm tới cửa, còn đứng rối rắm vật đeo.
“Có phải ngươi không biết Kim Hạng Thiên có bao nhiêu tàn nhẫn độc ác hay không?”
Diệp Thạch hận không thể gõ đầu Thẩm Lưu Hưởng, “Biết Ma Tôn không? Trước kia hắn có một đệ đệ, chính là bị một đám tu sĩ lấy Kim Hạng Thiên cầm đầu giết chết!”
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, chuyện này thì y biết rất rõ.
Trong nguyên tác, Nam Diệu Quyền giết tất cả những kẻ đã tổn thương đệ đệ hắn, chỉ lưu lại duy nhất kẻ cầm đầu là Kim Hạng Thiên.
Kim Hạng Thiên còn tưởng rằng Ma Tôn sợ Tây Dương Tông hắn, hành sự càng thêm kiêu ngạo. Không nghĩ tới đối phương là muốn để hắn hảo hảo tồn tại, từ từ nhìn nhi tử gã thương yêu nhất đi đến bước bị hủy diệt, lấy đó để trả thù.
“Vì sao ngươi lại giúp ta?” Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía Diệp Thạch.
“Ta chỉ là chán ghét Kim Hạng Thiên thôi.”
Dứt lời, Diệp Thạch túm Thẩm Lưu Hưởng kéo đi. Kết quả còn chưa đi được hai bước, uy áp của đại năng giả che trời lấp đất đánh úp lại, làm hai người phải dừng bước, không thể động đậy.
Ánh sáng chợt lóe, trên mặt đất có thêm hai bóng người.
“Cha. Y chính là Thẩm Lục Lục!”
Mắt Kim Điệt Thương che kín tơ máu, mười ngón đều là vết thương dữ tợn. Thời khắc thấy Thẩm Lưu Hưởng, cả người không tự chủ được run rẩy lên.
Hiện giờ hắn chỉ cần chạm vào cung tiễn, trong óc liền hiện ra cảnh Xuyên Vân Tiễn bị đánh bại.
Tài bắn cung hắn lấy làm tự hào, vậy mà lại bị một tên đệ tử dung mạo bình thường phá giải. Trên thế gian này, làm sao có khả năng, làm sao có thể, có người vượt qua hắn ở tài bắn cung thiên phú?!
Hắn mới là người ưu tú nhất!
Cũng may cha hắn tới rồi, nhất định có thể giúp hắn trút giận.
Hai mắt Kim Điệt Thương đỏ tươi cười cười.
Không phải tài bắn cung rất lợi hại sao? Hôm nay hắn liền muốn cắt gân tay Thẩm Lục Lục. Làm y không thể cầm cung bắn tên nữa!
Vài tên Trưởng lão Kiếm Tông đuổi tới trước, lại bị kết giới giữa không trung ngăn cản ở bên ngoài.
“Kim Hạng Thiên tùy ý sinh sự. Mau đi bẩm báo Tông chủ.”
“Đệ tử bị vây trong kết giới kia sao nhìn quen mắt vậy?”
“Là Thanh Lăng Tông, Thẩm Lục Lục.”
“Cái gì?!”
Ánh mắt mọi người trong toàn trường hội tụ lại. Cái tên Thẩm Lục Lục này, hiện giờ ở Kiếm Tông không ai không biết, không ai không hiểu, càng là vô cùng hiểu rõ tầm quan trọng của y.
Nếu xảy ra chuyện gì, người Kiếm Tông muốn điên lên không chỉ có một đâu!
Diệp Thạch ở ngoài kết giới, vẻ mặt cấp bách.
Tất cả mọi người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng kết giới tu sĩ Hóa Thần cảnh dựng lên, há để bọn họ có thể phá được? Chỉ có thể nôn nóng chờ Tông chủ tới cứu người.
Ở đây, chỉ có vẻ mặt của thiếu niên trong kết giới là đạm nhiên.
Phảng phất không ý thức được người đang dạo bước đi tới là ai. Cũng không nhận thấy được uy áp khủng bố tràn ngập quảng trường.
Y chỉ câu môi cười: “Làm sao vậy? Nhi tử không bằng người ta đã gọi cha tới hỗ trợ sao?”
Sắc mặt Kim Điệt Thương một trận xanh một trận trắng, đang muốn nói chuyện, Kim Hạng Thiên đẩy hắn ra phía sau, “Lòng ngươi vẫn là mềm yếu. Như với người không biết tốt xấu như vậy, không cần vô nghĩa. Giết là được.”
Gã nhận thấy khí tức của đám người Lăng Dạ, liền lập tức chạy tới.
Người này hủy tâm cảnh của con gã. Quyết không thể tha!
Ánh mắt Kim Hạng Thiên ác độc lạnh lùng, bàn tay quay cuồng, một cổ linh lực cuồn cuộn lãnh lệ hội tụ trong lòng bàn tay, chợt ầm ầm đánh tới Thẩm Lưu Hưởng.
Phanh......!
Mặt đất kịch liệt rung chuyển.
Một chưởng uy lực thật lớn bị phong tỏa trong kết giới, tất cả dừng ở trên người thiếu niên.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Chính lúc này, đoàn người từ động phủ luận đạo cuống quít tới rồi.
Thấy thế, sắc mặt cùng trắng bệch.
“Thẩm Lục!”
“Thẩm Hương ca ca!”
“Cha!"
......
Kim Hạng Thiên nhìn lướt qua, âm lãnh cười cười.
Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ tiếp một chưởng của gã, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đám người Lăng Dạ tới rồi thì sao? Người cũng đã chết.
Người chết sẽ không nói.
Gã tùy tiện tìm cái cớ liền có thể qua loa lấy lệ cho qua. Chẳng lẽ Lăng Dạ còn phải vì một tiểu đệ tử mà xé rách thể diện với Tây Dương Tông?
Kim Hạng Thiên giơ tay, tính toán thu hồi kết giới.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy “rắc” một tiếng, kết giới đã vỡ vụn giữa không trung.
Trong lòng gã cả kinh, nhìn lại phía đối diện.
Đầy trời tro bụi tan đi, chậm rãi làm hiện ra thân ảnh, hoàn toàn khác với lúc trước.
Là một thanh niên, thân hình mảnh khảnh cao dài, tóc đen chạm eo bị gió nhẹ thổi hơi hơi tung bay, dung mạo tuấn mỹ đến rực rỡ lóa mắt.
Y câu khóe môi cười.
Mắt phượng tinh xảo lại che kín sắc lạnh băng.
“Bổn quân mới vừa học được một pháp thuật. Nếu đã đưa tới cửa, liền bắt ngươi luyện tập.”
Giọng nói rơi xuống, uy áp khủng bố làm người hít thở không thông từ quanh thân thanh niên tỏa ra, rõ ràng là tu vi Hóa Thần cảnh không phân cao thấp với Kim Hạng Thiên!