Lửa đen dần tan, hóa thành làn khói biến mất gần hết.
Chu Huyền Lan một tay vớt người vào trong lòng ngực, máu tươi trên thái dương bên trái chảy xuôi xuống, nhịp tim đập vẫn chưa bình phục lại, “Sư tôn có chuyện gì không? Đệ tử đã tới chậm.”
Hắn với Lăng Dạ đánh một trận trong đêm trăng máu, lưỡng bại câu thương. Nhưng không biết vì sao năng lực khôi phục của Lăng Dạ lại nhanh hơn hắn, rất nhanh lại đánh tới. Không bao lâu phân thân truyền đến tin tức ở Kỳ Lân Thành, muốn dẫn hắn tới. May mà Lăng Dạ tuy muốn giết hắn, nhưng vẫn do dự không ngăn cản hắn thi pháp, để hắn thành công chạy đến đây.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, chui từ trong lòng ngực hắn ra, nhìn chằm chằm thái dương hắn, không có miệng vết thương lại chảy máu không ngừng.
Máu tươi thuận theo sườn mặt một đường trượt xuống, nhỏ giọt dưới cằm. Y giơ tay nhẹ sờ sờ: “Chuyện là sao? Chảy máu rồi.”
Chu Huyền Lan hơi lau lau, dò ra trong cơ thể Thẩm Lưu Hưởng không còn linh lực, trong lòng hơi trầm xuống, tức khắc xoay người, ánh mắt dừng trên người Văn Nhân Tần.
Đại trận đã phá, Văn Nhân Tần thân là mắt trận đã chịu một đòn cực kỳ trí mạng, mồm to phun ra máu lẫn mảnh nhỏ nội tạng. Hắn che miệng, dòng máu đen đỏ thuận theo khe hở ngón tay chảy xuống, nhiễm đỏ hơn phân nửa bàn tay.
Thân hình lung lay sắp đổ, cơ hồ đứng không vững.
Chu Huyền Lan đi lên phía trước một bước, đáy mắt lộ ra sát ý. Lúc này, một đám hỗn loại che đằng trước Văn Nhân Tần, cảm nhận được uy áp trên người hắn, trên mặt lộ ra sợ hãi nhưng dưới chân lại không hề lui về phía sau.
Khóe môi Chu Huyền Lan gợi lên một độ cong lạnh băng, sát ý càng sâu.
Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay giữ chặt, đối thượng với biểu tình nghi hoặc của hắn, lắc lắc đầu.
Mấy hỗn loại này coi Văn Nhân Tần là thần, có thể vì tên Vương này trả giá tính mạng. Nếu lúc này cố chấp giết hắn, bọn họ chắc chắn sẽ che ở phía trước. Đến lúc đó máu sẽ chảy thành sông.
Chu Huyền Lan biết tâm tư y, than nhỏ: “Ta không có phương pháp tốt hơn.”
Tuy hắn là Yêu Vương, nhưng Văn Nhân Tần cũng vậy. Muốn những hỗn loại này thần phục hắn là khó như lên trời. Nếu không thần phục sẽ không nghe mệnh lệnh của hắn. Như vậy cho dù Văn Nhân Tần có chết, những người này cũng sẽ kế thừa di chí, sẽ tiến hành trả thù hai tộc nhân yêu. Huỷ diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày, “Nếu nói cho bọn họ biết có Quỷ Đan. Về sau có thể quang minh chính đại xuất hiện ở Yêu giới, có thể tốt hơn chút nào không?”
Chu Huyền Lan nhìn y: “Văn Nhân Tần cũng có đan phương, ta nghĩ họ sẽ tín nhiệm hắn hơn.”
Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ. Những hỗn loại này chỉ nhận định Văn Nhân Tần. Nếu có người làm cho bọn họ tin phục hơn xuất hiện thì tốt rồi.
Đang lúc y nhíu mày, phát hiện linh khí bốn phía bỗng dư thừa hơn mấy lần.
Kinh ngạc rất nhiều, y như có cảm giác ngẩng đầu.
Giữa không trung xuất hiện một đạo hư ảnh, áo bào trắng kim quan, bên cạnh có một con phượng hoàng lửa, lộ ra uy áp vô thượng. Kỳ Lân Thành rối loạn suốt một đêm đột nhiên an tĩnh lại, đến những Yêu hướng ngoại thành chạy trốn cũng dừng bước chân.
Người tới là người toàn tam giới ngưỡng mộ, Đế Vân Vũ.
“Đế Quân?!”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt. Tới quá trùng hợp, hay là đã sớm tính đến tất cả?
Y nhìn phản ứng của chúng Yêu xung quanh, phát hiện Diệp Băng Nhiên không biết đã biến mất tung tích từ lúc nào. Suy nghĩ một chút, đoán chừng hắn đã đi tìm đệ tử Kiếm Tông.
Đệ tử Kiếm Tông nhiều người, lại chưa che dấu hơi thở người, ở trong ổ Yêu này thực sự nguy hiểm. Đợi mọi thứ trần ai lạc định, phải mang đoàn người Kiếm Tông vào Quyển Vân Các dàn xếp cho tốt.
Thẩm Lưu Hưởng đánh giá xong, thu hồi tầm mắt.
Trên mặt những hỗn loại này toàn là kính sợ, không khác gì với chúng yêu kia. Nếu là Đế Vân Vũ ra tiếng khai đạo, nói không chừng có thể thay đổi một ít.
Suy nghĩ như vậy, tâm tình y cũng thả lỏng đôi chút.
Mà lúc này, sau cổ chợt nóng lên, tử cổ lại ẩn ẩn hoạt động.
Hàng mi dài của Thẩm Lưu Hưởng run lên, bàn tay rũ bên người không tự giác nắm chặt, biểu tình dần dần cổ quái, làn da sau cổ trắng nõn hiện lên một mạt hồng nhạt, dần dần bò lên đến sau tai.
Thân thể nổi lên cảm giác khác thường, trong lòng y trầm xuống, cảm thấy không ổn.
Nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn hư ảnh trên không trung, không ai chú ý đến y.
Thẩm Lưu Hưởng lặng yên lui bước ra sau, muốn rời khỏi nơi này, đột nhiên bị trở tay giữ chặt, “Sư tôn đi đâu?”
Chu Huyền Lan vốn đang nhìn chằm chằm Đế Vân Vũ trên không trung, biểu tình thay đổi thất thường. Nhưng ở khoảng khắc Thẩm Lưu Hưởng có động, hắn phát hiện động tĩnh liền giữ chặt, nghiêng đầu, đối thượng một đôi mắt phượng phiếm hoảng hốt.
Hắn nhíu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu né tránh ánh mắt thẳng lăng lăng, để tránh bị nhìn ra không thích hợp, nỗ lực áp chế xao động trong lòng, “Ta đột nhiên nhớ ra còn có việc. Ngươi ở đây. Ta đi một chút sẽ về.”
Chu Huyền Lan: “Mặt sư tôn sao lại đỏ như vậy?”
“Bị thương,” Thẩm Lưu Hưởng làm bộ làm tịch khụ một tiếng, khàn giọng nói, “Ta bị trọng thương chưa khỏi, cần phải về Quyển Vân Các nghỉ ngơi một lát.”
Dứt lời, y ném tay Chu Huyền Lan ra, xoay người vội vã rời đi.
Nhưng chưa đi được hai bước, phía sau một cơn gió quét tới, bên hông có thêm một bàn tay thon dài, đầu gối gập lại bị Chu Huyền Lan chặn ngang bế lên.
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Đột nhiên bị treo trên không, trái tim y nhảy đến lỡ một nhịp, cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ Chu Huyền Lan, ánh mắt dừng trên đường cằm lưu loát, lại hướng dần lên trên, không nghiêng không lệch đối thượng một đôi mắt đen nhánh.
Chu Huyền Lan: “Ta ôm sư tôn về Quyển Vân Các.”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt: “Ta có thể tự đi, không cần ngươi đưa, ôm.”
Bầu trời đêm không thấy trăng sao, gió đêm lạnh lùng đánh vào khuôn mặt, y lại cảm thấy khô nóng vô cùng, đặc biệt là vùng tiếp xúc với Chu Huyền Lan, nhiệt độ ấm áp tràn ra từ chỗ đó quả thực giống đang câu dẫn y.
Thân thể Thẩm Lưu Hưởng khẽ run run, cảm giác sắp không khống chế được nữa, vội vàng như kiến bò trên chảo nóng.
“Không cần quản ta. Tuy có Đế phụ ở đây, nhưng ngươi vẫn nên ở lại đây khống chế đại cục thì tốt hơn.” Y nói, kịch liệt giãy giụa.
Chưa từng nghĩ, bàn tay đặt trên bên hông liền siết chặt hơn một chút.
Ngón tay khớp xương rõ ràng cách tầng vải vóc, làm người rõ ràng cảm nhận được độ ấm cùng lực đạo ẩn dấu.
Vòng eo Thẩm Lưu Hưởng mềm nhũn, cứng đờ bất động.
Chu Huyền Lan phát hiện dị tượng, khuôn mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, bước chân nhanh hơn đi thẳng về hướng Quyển Vân, nói: “Có rồi. Đang ở đó. Sư tôn đừng lo lắng.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Y phản ứng lại đây, quay đầu lại liếc nhìn một cái, trong đám người quả nhiên có một Chu Huyền Lan.
Là phân thân mà đã có thể chu toàn. Chân thân mà nói......
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nổi lên gió lạnh, ngón tay thon dài hơi cuộn, không kịp dò hỏi quá nhiều, chỉ uể oải nói: “Đừng về Quyển Vân Các.”
Bước chân Chu Huyền Lan ngừng lại, nghe thấy thanh âm yếu ớt.
“Tìm cái hồ nước lạnh, ném ta vào là được.”
Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng trực tiếp che miệng hắn lại, “Đừng hỏi, mau chút đi.”
Chu Huyền Lan suy nghĩ một chút, trực tiếp biến mất tại chỗ, đi nhanh bước vào một nơi tịch mịch.
Chưa đến một lát, trong bóng đêm hiện lên một mảnh rừng Mai Hoa, bốn phía sương trắng nhạt nhẽo vờn quanh, chưa tới gần, một sợi u hương đã theo gió nhẹ đánh úp lại.
Thẩm Lưu Hưởng ngửi được mùi hương, khẽ ngẩng đầu lên, bên tai truyền đến thanh âm: “Nước trong hồ Hoa Mai
dẫn từ linh tuyền trên núi, sạch sẽ lạnh lẽo, còn có công hiệu chữa thương. Xư tôn có thấy vừa lòng không?”
Thẩm Lưu Hưởng dùng sức gật gật đầu, hận không thể lập tức nhảy vào trong hồ.
Chu Huyền Lan nhận thấy y cấp bách, mi mắt buông xuống, tầm mắt dừng ở làn da trắng nõn bên gáy, phát hiện ở đây hiện lên một mạt hồng nhạt, ánh mắt dừng lại một chút.
“Mau buông ta xuống.” Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy hồ nước, gấp không chờ nổi từ trong lòng ngực hắn nhảy ra.
Thình thịch.....!
Mặt hồ đầy cánh hoa mai đỏ rực nổi lên gợn sóng, nước hồ lạnh lẽo tức khắc thấm toàn thân Thẩm Lưu Hưởng đến ướt nhẹp, y lạnh đến run run, lại là đem dục hỏa đang dâng lên trong lòng dập tắt.
Phun ra một hơi khí nóng, hàng mi dài thấm chút nước của Thẩm Lưu Hưởng nhẹ chớp.
Bỗng nhiên nhớ tới bên bờ còn một người, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đồ đệ muốn nói lại thôi, liền giơ tay vẫy vẫy, “Ta muốn tắm gội, ngươi rời đi trước đi.”
Chu Huyền Lan nhíu mày. Lúc trước nói muốn chữa thương, giờ lại nói muốn tắm gội.
Cử chỉ quá mức cổ quái.
Hắn đứng bên cạnh hồ, ngồi xổm người đặt tay lên cái trán ướt dầm dề, “Sư tôn rốt cuộc không khoẻ chỗ nào?”
Thân thể Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, không nghĩ tới chỉ tùy tiện chạm vào một cái, cảm giác muốn đòi mạng lại đánh úp lại lần nữa, ở trong nước lảo đảo lui về phía sau một bước, thoát khỏi sự đụng chạm của hắn, “Không sao, ngươi rời đi trước đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”
Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích đuôi lông màu, chậm rãi thu tay.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn biến mất, thần kinh đang căng chặt thả lỏng lại, nhưng vừa buông lỏng biếng nhác, nhiệt độ nóng bỏng nổi lên sau cổ, tức khắc lan tràn khắp toàn thân.
Y hút một hơi khí nhỏ. Sau khi phát hiện ngâm nước lạnh cũng vô dụng, con ngươi phủ sương quét quét xung quanh.
Cây hoa mai tứ phía hình thành bích chướng thiên nhiên, trong bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động.
Thân ảnh trong nước khẽ run, do dự hồi lâu, dán vào đá lạnh bên cạnh hồ, cánh tay dưới mặt nước đầy cánh hoa lặng yên không một tiếng động bắt đầu di chuyển.
Một đôi mắt phượng cảnh giác nhìn bốn phía.
Xít......
Cái gì mà Tình Hoa Cổ, sửa tên thành xuân dược đi......
Thời gian ban đêm trôi đi một chút, qua non nửa canh giờ, thân ảnh mảnh khảnh trong hồ hoa mai không ngăn được phát run, một cánh tay gác ở bên bờ, nửa khuôn mặt chôn sâu vào khuỷu tay, tựa hồ chịu không nổi than nhẹ một tiếng.
Thanh âm vừa ra, Thẩm Lưu Hưởng liền cắn chặt môi dưới.
Trời ạ.
Xuân dược cũng không mạnh như thế, không biết là động tác của y không bắt được trọng điểm hay do cái nguyên nhân nào khác, làm hồi lâu cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu còn không phát tiết phỏng chừng sắp bị nghẹn chết.
Một trận gió đêm thổi qua, trong rừng vang lên một thanh âm.
Không ít cánh hoa mai đỏ tươi như máu rào rạt rơi xuống, bay lên mái tóc đen mềm mại. Cái trán Thẩm Lưu Hưởng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, hai chân thon dài trong nước nhũn ra, một tay đặt lên trên bờ, cơ hồ sắp đứng không vững.
Y hổn hển thở dốc, mày khó nhịn nhăn lại.
Đúng lúc kiệt sức hết đường xoay xở, bên bờ vang lên một giọng nói trầm thấp: “Sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ cả người, bỗng chốc ngẩng đầu, nâng tay nhanh chóng mặc lại quần áo, trên mặt đầy kinh hoảng thất thố.
Tầm mắt Chu Huyền Lan dừng trên đôi mắt phượng đỏ ửng, ánh mắt ám ám.
Hắn ra khỏi rừng Mai Hoa không bao lâu, nhớ lại thần thái lúc trước của Thẩm Lưu Hưởng, đột nhiên phản ứng lại, vì thế an tĩnh chờ bên ngoài rừng. Nhưng qua một lúc, lại không yên tâm quay về bên hồ.
Sư tôn vùi đầu rất thấp, chuyên tâm cực kỳ, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.
Mặt Thẩm Lưu Hưởng đỏ lên: “Đừng hiểu lầm. Ta, ta là trúng Tình Hoa Cổ, thân bất do kỷ.”
Chu Huyền Lan biểu tình biến đổi, hiển nhiên có biết loại cổ này, hơi suy nghĩ đoán ra đại khái, sắc mặt nhất thời âm trầm đến mức tận cùng, “Là Văn Nhân Tần...... Mẫu cổ ở đâu?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Chết rồi.”
Sắc mặt Chu Huyền Lan hơi hòa hoãn, trầm mặc một lát, ngón tay thon dài kéo đai lưng huyền kim xuống, tùy tay ném xuống đất, cởi áo ngoài bước vào vào hồ Hoa Mai.
“?!”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, vội vàng tránh sang bên, lại bị bắt lấy khuỷu tay kéo lại, một lần nữa ấn ở bên cạnh hồ, “Ta giúp sư tôn.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng đầy kinh hoàng: “Không cần! Ta không cần giúp!”
Dứt lời, y đối thượng một đôi mắt thâm thúy u ám: “Ta biết rất ít về Tình Hoa Cổ, nhưng tự làm nhất định không phát tiết được. Nếu ta không giúp, sư tôn muốn tìm ai giúp?”
“Ai cũng đều không cần!”
Thẩm Lưu Hưởng bị vòng trong lòng ngực ấm áp, lưng dựa vào vách hồ lạnh băng. Bên trái đụng phải cánh tay. Bên phải cũng đụng phải cánh tay, cả người đầu óc đều choáng váng.
“Ta có thể làm được! Có thể làm được!”
Loại sự tình này mà để Chu Huyền Lan hỗ trợ...... Thẩm Lưu Hưởng đỏ mặt lên. Đang cuống quít tìm đối sách, trong đầu nhớ tới một chuyện, nhất thời bình tĩnh lại.
Tiên Y, có Tiên Y trong người!
Y cất giọng hơi khàn, lộ ra mười phần tự tin, “Vô dụng, có Tiên Y trong người, ngươi không cởi được quần áo của ta.”
Nhưng lời vừa nói ra, y nhìn thấy Chu Huyền Lan nhẹ nhướn đuôi lông mày, ngón tay khớp xương rõ ràng dừng ở bên eo y, ý vị không rõ cười nhẹ một tiếng.
“Sư tôn đã tự cởi đai lưng rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng làm sao chịu tin. Nhưng vừa cúi đầu, đột nhiên trợn tròn mắt, “???”
Tiên y! Tiên y! Này này! Tỉnh tỉnh đi!
Đừng đối xử với y như thế a!!