Chương 30
Edit : YuTuyTien
---Chưa beta
Cuối cùng cũng không nhận được lời đáp lại nào từ nhóc con, Đoạn Trình Uyên đưa tay ôm lấy Lăng Sơ Nam vào ngực mình, bất đắc dĩ hôn hôn lên gương mặt cậu, cho dù thế nào cũng không thể bỏ đói cậu được.
Sau khi ăn no, Lăng Sơ Nam liền dựa vào ngực Đoạn Trình Uyên đọc truyện tranh thiếu nhi, còn y một bên xử lý công việc, một bên thỉnh thoảng ôm tiểu gia hoả trong ngực nhích nhích lên, thả lỏng mổ chút để cậu có thể ngồi thoải mái.
Lăng Sơ Nam cọ cọ vào người Đoạn Trình Uyên, thoả mãn thở dài.
"098, ta sắp bị y dưỡng phế rồi."
Không biết là do đồng tình với Lăng Sơ Nam hay còn sợ phía trên Lăng Sơ Nam có ô dù, thái độ của 098 đối với cậu tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không còn lạnh nhạt châm chọc nữa, lần này còn an ủi.
"Dù sao thì khoảng cách đến thời gian bắt đầu nhiệm vụ còn rất dài, đợi đến khi đó tui sẽ lập tức thông báo với ký chủ, hiện tại ký chủ cứ tự do đi."
Lăng Sơ Nam ngáp một cái, không biết có phải do cơ thể này vẫn còn nhỏ hay không, mà rất dễ mệt mỏi.
"Bảo bối buồn ngủ à?"
Đoạn Trình Uyên cúi đầu hôn hôn trán Lăng Sơ Nam, thấy cậu ngẩng mặt lên nhìn, hai mắt chứa đầy hơi nước, không khỏi trầm thấp cười một tiếng, đáng yêu quá.
"098, tại sao ta lại nhỏ như vậy?"
Nghe thanh âm của Đoạn Trình Uyên bên tai, Lăng Sơ Nam kêu lên trong lòng.
"Hơn nữa, hình như y thật sự xem ta là con trai của y rồi."
"Ngài bây giờ.... Cũng chỉ có thể xem là con trai thôi."
098 không đành lòng nhìn thẳng vào dáng người bé xíu của Lăng Sơ Nam, thời gian trưởng thành còn rất dài a, cho dù Đoạn Trình Uyên không bình thường, dưới loại tình huống này cũng không thể xem ký chủ là người yêu được.
Lăng Sơ Nam chăm chăm nhìn tay chân ngắn ngủn hiện tại, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Thấy Lăng Sơ Nam từ đầu đến cuối không hề để ý đến mình, Đoạn Trình Uyên cũng không tức giận, đang muốn tiếp tục dỗ dành cậu, điện thoại đặt bên cạnh máy tính đột nhiên vang lên.
Hai tháng nay, Lăng Sơ Nam chưa từng thấy điện thoại của Đoạn Trình Uyên có cuộc gọi nào.
Đoạn Trình Uyên xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam, đặt cậu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
"Bảo bối ngồi ở đây đợi ba ba nha, ba ba đi nghe điện thoại một lát."
Lăng Sơ - có chứng tự bế - Nam chớp chớp mắt, duỗi tay nắm lấy ngón út của Đoạn Trình Uyên.
Người đàn ông đang nghiêm túc được ba giây lập tức lộ ra biểu tình ngốc nghếch của một người ba, đây là lần đầu tiên bảo bối nhà y biểu đạt yêu thích đối với y đó!
N
hìn vẻ mặt đầy xán lạn của Đoạn Trình Uyên, Lăng Sơ Nam đột nhiên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, vốn định buông tay ra thì lại bị người đàn ông nọ ôm lấy, lần thứ hai ngồi yên trên đùi y.
Chờ lúc Đoạn Trình Uyên cầm lấy điện thoại, tiếng chuông đã vang lên lần thứ ba.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông, câu đầu tiên mà hắn nói chính là.
"Đoạn thiếu, lão gia qua đời rồi, có lẽ ngài nên quay về nước một chuyến."
"Tình huống hiện tại thế nào?"
Thanh âm Đoạn Trình Uyên rất bình tĩnh.
"Y vẫn chưa nắm toàn quyền?"
Lăng Sơ Nam nghe cuộc trò chuyện của Đoạn Trình Uyên, trong lòng khẽ hỏi.
098 trầm mặc một lúc.
"Tên người cầm quyền của gia tộc Đoạn Trình Uyên thực sự là y, có điều lúc đó Đoạn lão gia vẫn còn sống, không ai dám tranh giành quyền lực với y."
Ngụ ý chính là, hiện tại không còn như trước.
Sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt Đoạn Trình Uyên hơi trầm xuống, bàn tay như có như không vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam, mà Lăng Sơ Nam nằm trong ngực y đã mơ màng sắp ngủ.
Thật lâu sau, Đoạn Trình Uyên liền thở dài.
"Bảo bối, có lẽ ba ba phải ra ngoài một thời gian, con ở lại đây với bác quản gia cùng chờ ba ba quay lại có được không?"
Lăng Sơ Nam không nói gì, chỉ là hay tay ôm chặt lấy cánh tay của Đoạn Trình Uyên.
098 có chút thấp thỏm.
"Ký chủ, không lẽ ngài thực sự yêu y rồi?"
Mặc dù không biết vì sao người đàn ông này vẫn luôn xuất hiện ở mỗi thế giới ký chủ đến, nhưng dù sao Lăng Sơ Nam vẫn là người mang theo nhiệm vụ, lỡ như ngày nào đó y không thể đi cùng với cậu, lấy trạng thái tinh thần của Lăng Sơ Nam, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?
"Hả?"
Lăng Sơ Nam dường như có chút kinh ngạc.
"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
"……"
"Phì! 098, quả nhiên vẫn không thể đùa giỡn với ngươi được."
Cuối cùng Đoạn Trình Uyên vẫn quyết định dẫn Lăng Sơ Nam đi cùng với mình, bởi vì y nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam, cậu đang làm gì, mà y cũng sợ trong lúc bản thân không có ở đây, Lăng Sơ Nam sẽ tự tổn thương chính mình.
Vì việc này, Đoạn Trình Uyên còn cố ý đặt cho Lăng Sơ Nam một cái tên mới hoàn toàn, kêu là Đoạn Nguyên Lang, nhũ danh Đoạn bảo bối.
Lăng Sơ Nam cảm thấy rất may mắn khi lúc Đoạn Trình Uyên muốn đặt tên cho cậu, vừa hay Tiêu phu nhân gọi điện đến, cho nên Đoạn Trình Uyên mới không đặt cho cậu cái tên phía sau (ý là Đoạn Bảo Bối).
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, đứa bé trong ngực ngoan ngoãn đáng yêu, Đoạn Trình Uyên vừa ôm Lăng Sơ Nam xuống máy ba đã trở thành tâm điểm của toàn sân bay. Có không ít cô gái tóc vàng mắt xanh hứng phấn chỉ tay về phía này, có điều ngại Lăng Sơ Nam còn bé, hơn nữa vẻ mặt Đoann Trình Uyên cũng lạnh nhạt, cho nên không có ai dám chạy đến.
Trì Phong là cấp dưới của Đoạn Trình Uyên ở nước A, từ sớm đã đợi ở sân bay, sau khi nhìn thấy Đoạn Trình Uyên bước ra, tầm mắt hắn liền dừng lại trên người Lăng Sơ Nam. Ánh mắt hắn có chút kinh ngạc, có điều rất nhanh đã trở lại bình thường, từ xa bước đến, vẻ mặt đầy cung kính.
"Đoạn thiếu."
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Sơ Nam.
"Vị này là...."
"Đoạn Nguyên Lang."
Đoạn Trình Uyên nói.
"Con trai của tôi."
Biểu tình của Trì Phong nháy mắt trở nên cứng đờ, không phải Đoạn thiếu chỉ mới xuất ngoại vào hai tháng trước thôi sao? Tại sao chỉ chớp mắt mà đã mang về một người con trai lớn như vậy rồi?
"Anh ta thật sự thú vị."
Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông đối diện Đoạn Trình Uyên đang bày ra vẻ mặt hoảng sợ, nói với 098.
098:"Anh ta tên là Trì Phong, mười năm sau là người phát ngôn của Đoạn Trình Uyên tại Hoa Quốc."
Trong cốt truyện, là một nhân vật mà ngay cả nam chính cũng phải kiêng dè.
"Bảo bối thích hắn?"
Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam ngồi vào xe, thấy bảo bối nhà mình đang nhìn chăm chăm người khác, giọng nói của y liền mang theo mùi chua. Lăng Sơ Nam xoay đầu nhìn Đoạn Trình Uyên, đột nhiên lộ ra một nụ cười với y.
Hai tháng nay, Lăng Sơ Nam đã được Đoạn Trình Uyên vỗ béo lên, gương mặt có không ít thịt, sắc mặt hồng hào, bình thường gương mặt không có lấy một cái cảm xúc, hiện tại cười lên, khoé miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, còn có hai cái răng nanh, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
098:"……Ký chủ, bán manh đáng xấu hổ."
Biểu tình của Đoạn Trình Uyên lập tức cứng đờ, cánh tay ôm Lăng Sơ Nam không tự giác buộc chặt một chút. Lăng Sơ Nam thu lại tươi cười trên mặt, cũng không tránh khỏi cái ôm của Đoạn Trình Uyên, chỉ là dang hai tay ôm lấy cổ của y, trong mắt chứa đầy nghi hoặc.
Đoạn Trình Uyên vội vàng nới lỏng lực đạo, giọng nói có chút run rẩy.
"Xin lỗi bảo bối, làm đau con rồi, là do ba vui quá thôi...."
Lăng Sơ Nam :"……"
Tại sao cậu lại thấy trong lòng có chút chua xót nhỉ?
Trì Phong vừa lên xe liền nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của ba ba Đoạn Trình Uyên, hắn dừng lại một chút, sau đó đem lời khuyên bên miệng nuốt xuống. Hắn và Đoạn Trình Uyên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đối với tính cách của Đoạn Trình Uyên hắn xem như cũng hiểu biết, có điều từ trước đến nay hắn chưa từng thấy biểu tình này của y, như vậy có thể đoán được Đoạn Trình Uyên yêu thương đứa bé này đến chừng nào. Thế nên, cho dù đây là gian tế mà người khác phái đến đi nữa, hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đoạn Trình Uyên nói với Trì Phong một câu về nhà cũ, sau đó dọc đường đi chỉ một mực muốn dỗ Lăng Sơ Nam cười thêm một lần. Lăng Sơ Nam cũng mặc kệ y, nhắm mắt lại ngủ mất.
Chiếc xe dừng lại ở một toà trang viên, Trì Phong bước xuống trước, sau đó mới vòng qua mở cửa cho Đoạn Trình Uyên, ánh mắt hắn dừng lại Lăng Sơ Nam đang ngủ trong ngực Đoạn Trình Uyên.
"Đoạn thiếu, đứa bé này...."
"Tiểu thiếu gia."
Đoạn Trình Uyên nói.
"À vâng, có nên đưa tiểu thiếu gia đến biệt viện hay không? Dạo gần đây nhà cũ có chút..."
"Không cần đâu, Nguyên Lang sẽ ở với tôi, đưa đến nơi khác tôi không yên tâm."
Đoạn Trình Uyên vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam, đè thấp giọng nói.
"Cậu giúp tôi chú ý mấy lão già kia, có chuyện gì thì lập tức báo cáo, những chuyện khác cậu không cần xen vào."
Gia tộc của Đoạn Trình Uyên thời trẻ đều sống ở Hoa Quốc, đến đời của Đoàn lão gia mới