Chương 4
Edit : Yu (Miu)
Lăng Sơ Nam nhắm hai mắt, giống một con vịt sắp bị nấu chín, ngoan ngoãn tùy ý để Tằng Vô Nhạc bài bố. Có điều, trong đầu lại không hề rảnh rỗi.
"Cũng may, miệng vết thương trên tay ta đã khép lại. Nếu không, bị nhìn thấy, sẽ xấu hổ."
Thanh âm của 098 lạnh lùng, quảng cáo.
"Hệ thống có thuốc tăng cường khép lại vết thương. Ngài đáng giá có được."
Khiến 098 vui mừng chính là, Tằng Vô Nhạc chỉ đem ký chủ lột sạch. Sau đó hôn hôn cái miệng nhỏ, liền ôm cậu chuẩn bị ngủ. Không hề có ý tưởng sẽ như vậy như vậy.
"Ký chủ! Kế hoạch thất (mất) thân (trinh) của ngài phá sản rồi!"
"Sao ta lại cảm thấy, ngươi đang vui sướng khi người ta gặp họa vậy?"
"Ký chủ! Ngài suy nghĩ nhiều rồi. 098 không hề có cảm xúc vui sướng khi người gặp họa, đầy nhân tính hóa như vậy."
"À!"
Đem hệ thống vứt qua một bên. Lăng Sơ Nam làm sao có thể để kế hoạch ăn thịt của mình thất bại được? Cậu thừa dịp Tằng Vô Nhạc nằm xuống, ngô một tiếng, nhăn mũi leo lên cánh tay y. Sau đó, thuận thế rúc vào lồng ngực của y.
Tằng Vô Nhạc cả kinh. Vừa nãy khi cởϊ qυầи áo của thiếu niên, đã là khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của y. Hiện tại, thiếu niên lại chui vào lồng ngực của y, đương nhiên không thể tránh khỏi đụng phải nơi nào đó đã sớm có phản ứng.
Tằng ngũ gia là người như thế nào? Ngày thường, vô số nam nữ nhào vào lồng ngực của y đếm không xuể. Y tuy rằng không muốn phương diện này, nhưng cũng tiếp xúc không ít. Có điều, chưa từng có người nào giống với thiếu niên này. Ngay cả động đậy cũng không cần, mà đã chiếm được toàn bộ linh hồn của y.
Nhưng y cũng không muốn ngay tại lúc thiếu niên ý thức không rõ, mà làm cậu. Lần đầu tiên của bọn họ, không nên ở tại nơi này.
Tằng Vô Nhạc cơ hồ có chút luống cuống tay chân. Được xưng là lão đại của hai giới hắc bạch dưỡng đạo Tằng ngũ gia, lại cẩn thận đem tiểu gia hoả đang lộn xộn trên người mình ôm vào trong ngực.
"098! Y có phải không được hay không?"
Lăng Sơ Nam bị bắt ghé vào trong ngực của người đàn ông, không thể động đậy, khiến cậu có chút u buồn.
"Từ góc độ sinh lý mà nói, người này thuộc trạng thái khỏe mạnh, cho dù là bất kỳ phương diện nào."
098 dừng một chút mới nói.
"Cho nên, theo 098 thận trọng phân tích, hẳn là mị lực của ký chủ không đủ. Kiến nghị ký chủ đổi thuốc Vạn nhân mê từ cửa hàng hệ thống."
Lăng Sơ Nam : "Đến lúc đó, ai cũng đều muốn thượng ta?"
098 : "……Không phải! Là người gặp người thích."
Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu cự tuyệt.
"Thôi! Ta hiện tại đã là người gặp người thích. Nhiều người yêu thích ta như vậy, khiến ta thực buồn rầu."
098 : "Xin lỗi! Đã làm ký chủ thất vọng rồi."
Lăng Sơ Nam : "Không có việc gì. Ta quen thất vọng về ngươi rồi." (Poor 098)
098 : "……"
Trong kế hoạch của Lăng Sơ Nam, cái gì cũng có thể không làm, nhưng thịt thì không thể không ăn. Cậu ghé vào người của Tằng Vô Nhạc, ngửi hương vị trên người y, thần sắc của Lăng Sơ Nam có chút mê say. Sau đó, cậu nhịn không được há miệng cắn xuống.
"!!!!!"
Trong miệng truyền đến hương vị ngọt ngào, khiến Lăng Sơ Nam nhịn không được cảm động đến phát khóc. Đây là miếng thịt ngon nhất mà cậu từng ăn! So với thịt của cậu còn ngon hơn!
098 : "Ký chủ! Ngài cắn thật! Không tốt! Ngũ gia tỉnh lại! Mau chạy trốn a!"
Sau đó, Lăng Sơ Nam lại nhắm mắt cắn thêm một ngụm.
098 :……………
Tằng Vô Nhạc :…………
Năm 19 tuổi, bò lên vị trí gia chủ. 24 tuổi, dừng chân hoàn toàn ở hai giới hắc bạch. Trong vòng mười năm này, Tằng ngũ gia chưa hề chịu qua vết thương nào.
Nhưng hôm nay, y lại bị chính thiếu niên mình coi trọng cắn rớt thịt. Mà còn là hai miếng. Nhìn dáng vẻ còn muốn ăn tiếp của cậu, đáng sợ hơn chính là, y thế nhưng cảm thấy, vẻ mặt nhắm mắt đầy thỏa mãn của thiếu niên....... Thực đáng yêu?
Thiếu niên vươn đầu lưỡi, liếm liếm vệt máu trên vết thương của y. Tằng Vô Nhạc chỉ cảm thấy một cổ tê dại từ miệng vết thương truyền đến. Ánh mắt y thâm trầm. Nơi nào đó dưới thân vẫn chưa được thỏa mãn, lại càng thêm dâng trào. Y hít sâu một hơi, đem thiếu niên ôm càng thêm chặt, thanh âm của Tằng Vô Nhạc có chút khàn khàn.
"Bảo bối! Em đang làm gì?"
Lăng Sơ Nam đương nhiên cảm giác được biến hóa của người đàn ông. Cậu làm như có chút không thoải mái, giật giật phần eo đang bị ôm chặt, nghe được âm thanh hít khí rõ ràng,, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt mê mang, còn mang vẻ đơn thuần vô tội.
"Đang ăn thịt a! Thơm quá!"
Vừa dứt lời, liền liếm liếm vết máu trên vết thương của Tằng Vô Nhạc. Sau đó, chồm lên hôn hôn vào miệng của y, cười nói.
"Rất ngọt! Thích!"
Tằng Vô Nhạc làm sao chịu buông tha cho miếng thịt đưa tới miệng. Lập tức đè lại gáy Lăng Sơ Nam, gia tăng nụ hôn. Một lúc lâu sau, y mới hôn vào trán của Lăng Sơ Nam.
"Nếu như bảo bối thích, vậy gả cho anh đi. Về sao, anh đều cho em cắn. Có được không?"
Ánh mắt của Lăng Sơ Nam vẫn còn men say, nghe vậy liền nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi. Sau đó, cậu thận trọng gật gật đầu.
"Gả cho anh! Ăn thịt!" (đổi xưng hô, chứ tội ai kia già :))))
Cuối cùng, Tằng Vô Nhạc trừ bỏ hôn môi, vẫn chưa làm ra chuyện khác người gì với Lăng Sơ Nam. Ngược lại, Lăng Sơ Nam ở trên người Tằng Vô Nhạc cắn đi vài miếng thịt, máu tươi đầm đìa, nhìn còn phát đau.
Bất quá, Tằng Vô Nhạc cũng chỉ nhăn mày một chút. Ngược lại, hứng thú bừng bừng mà ôm Lăng Sơ Nam, chỉ đạo Lăng Sơ Nam nên cắn ở nơi nào. Thẳng cho đến khi trời sắp sáng, hai người mới bắt đầu nghỉ ngơi.
098 : Thế giới biếи ŧɦái này ta không hiểu. Ta là một hệ thống cô độc. (????)
"098! Ta cảm thấy, ta gặp được chân ái rồi."
Ngủ được một giấc, Lăng Sơ Nam liền nói với hệ thống như vậy.
098 : "Xin ký chủ chú ý tuân thủ quy tắc của người nghịch tập."
"Biết rồi!"
Lăng Sơ Nam lười nhác xoay người rúc vào lòng ngực người đàn ông, rầu rỉ đáp.
Ngày thứ hai, khi Lăng Sơ Nam tỉnh lại, Tằng Vô Nhạc đã mặc xong quần áo, chuẩn bị tốt bữa sáng. Thấy cậu nhìn qua, y duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.
"Bảo bối tỉnh rồi sao? Mau đi rửa mặt, bàn chải đánh răng và khăn lau mặt đều mới. Làm xong thì ra đây ăn sáng."
Thấy Lăng Sơ Nam nhìn mình bất động, y không khỏi bật cười.
"Nếu bảo bối muốn ăn anh, cũng nên đi rửa mặt trước đã."
Lăng Sơ Nam rốt cuộc có phản ứng. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tằng Vô Nhạc, đáy mắt hoàn toàn mê mang.
"Đại thúc! Anh không sợ đau sao?"
"Sợ chứ! Anh cũng sợ đau!"
Tằng Vô Nhạc nhìn thiếu niên, biểu tình có chút ủy khuất. Thấy bộ dạng không biết làm sao của thiếu niên, đột nhiên bật cười đem cậu ôm vào trong ngực, hôn một cái.
"Có điều, không có việc gì. Cho dù bảo bối cắn có đau hay không, anh đều thích."
Sau đó, y săn ống tay áo bên phải lên, lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp trước mặt Lăng Sơ Nam.
"Nhìn xem! Đã lành rồi."
Lăng Sơ Nam có chút không thể tin tưởng ôm lấy cánh tay người đàn ông, nhìn qua nhìn lại. Sau đó, cậu nhảy lên đùi Tằng Vô Nhạc, kéo phần ao trên vai y xuống, chỉ nhìn thấy một mảnh cơ bắp bóng loáng.
"Thật sự đã lành rồi này."
Tằng Vô Nhạc lại bị thiếu niên chọc cho một thân hỏa khí, đem cậu ôm vào trong ngực.
"Cho nên, về sau bảo bối không được cắn bản thân. Nếu muốn ăn thịt, thì cứ tìm anh."
Lăng Sơ Nam bình tĩnh nhìn Tằng Vô Nhạc trong chốc lát, sau đó bạch bạch nhảy lên.
"Em đi rửa mặt."
Nhìn hai tai thiếu niên đã đỏ lên, trong mắt Tằng Vô Nhạc tràn đầy ôn nhu.
Đóng lại cửa phòng tắm, sắc mặt Lăng Sơ Nam trầm lặng.
"098! Có thể tra được tại sao sao anh ấy lại khôi phục nhanh đến vậy không?"
098 trầm mặc một trận.
"Xin lỗi ký chủ! 098 không ra được người này có dị thường gì. Có lẽ là do y có thể chất đặc thù."
Ngài không phải cũng thật đặc thù sao? Có hàm răng của người nào mà kiên cố đến nỗi dễ dàng đem thịt người ta cắn xuống như vậy hay không?
Nghĩ đến năng lượng đã mất của mình, 098 quyết định không nói ra hai câu phía sau.
Lăng Sơ Nam đứng yên một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
"Ta quả nhiên đã gặp được chân ái. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, miệng vết thương ta giấu kỹ đến như vậy, vẫn bị y phát hiện. Cái này không phải chân ái chứ là gì?"
Lăng Sơ Nam vui vẻ nói với 098.
098 : ....... Tui rốt cuộc cũng hiểu được, chân ái của ký chủ có nghĩa là gì.
Giống như 098 suy nghĩ, chân ái của Lăng Sơ Nam chính là có thể để cậu cắn, hơn nữa người đó không được xấu.
Trùng hợp chính là Tằng Vô Nhạc.
Ăn xong bữa sáng, Tằng Vô Nhạc đưa Lăng Sơ Nam đến trường học. Bảo tiêu ngồi phía trước cố nén lòng hiếu kỳ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cuối cùng, lúc dừng xe, hắn không nhịn được lia mắt ra phía sau. Rốt cuộc là tiểu yêu tinh như thế nào, lại có thể câu được hồn của Tằng ngũ gia. Sau đó, hắn vừa lúc thấy được hình ảnh tiểu yêu tinh kia cắn rớt một miếng thịt trên vai của ngũ gia bọn họ. Mà vị kia của bọn họ, chỉ cần bị người khác đụng một chút, đều phải đánh gãy chân, cư nhiên cười đến vẻ mặt sủng nịch.
Bảo tiêu cứng đờ quay đầu đi. Nhất định là buổi sáng hắn ngủ không đủ giấc. Ngũ gia của bọn họ nhất định sẽ không coi trọng một tiểu yêu tinh hung tàn như vậy! Hắn tự thôi miên chính mình. Sau đó, hắn bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm ngũ gia nhà mình ôn nhu muốn tích ra mật, nói.
"Đủ rồi sao? Muốn cắn thêm một ngụm nữa hay không?"
......... Ô ô ô, hắn sợ a.
Lăng Sơ Nam cảm thấy mỹ mãn, nhẹ nhàng bước chân đến phòng học.
Vừa đến cửa phòng học, liền thấy được nam chủ không ngừng nhìn về phía bên này. Cũng thấy được hai quầng thâm đáng sợ trên mặt của vị nam chủ.
"098! Nam chủ tối hôm qua túng dục quá độ?"
098 mặc kệ Lăng Sơ Nam, hướng cậu trợn trắng mắt.
Tối hôm qua, Lăng Sơ Nam đột nhiên biến mất. Tần Hạo Nguyên bị dọa sợ hãi, kêu không ít bảo tiêu đi tìm một trận. Cuối cùng, xác nhận cậu cư nhiên lại bị Tằng ngũ gia mang đi, lập tức cảm thấy trời như đang sụp xuống.
Tằng ngũ gia là người nào? Chính là người mà ngay cả đại công tử đệ nhất thế gia ở kinh đô như hắn, cũng không dám đắc tội đến. Nhà của Lăng Sơ Nam tuy rằng có tiền có thế, nhưng quyền lực tuyệt đối không thể đối chọi với Tằng ngũ gia. Tần Hạo Nguyên cơ hồ đã có thể đoán được kết cục của Lăng Sơ Nam. Tần Hạo Nguyên lập tức đi tìm Tằng ngũ gia, lại bị đánh mấy quyền ném ra ngoài. Sau đó, hắn đi cầu ba mẹ mình, có điều bị nhốt một đêm.
Thế nhưng, khi tưởng tượng đến việc Lăng Sơ Nam sẽ bị người khác....... Tâm hắn giống như bị cắt xuống một đao, sau đó không ngừng lăng trì, đau đến không thở nổi.
Sáng sớm, Tần Hạo Nguyên liền đến trường học, trong lòng lo lắng không ngừng, hai mắt trước sau đều dừng ở cửa.
Hắn không biết tâm trạng của mình là như thế nào. Hắn sợ hãi Lăng Sơ Nam sẽ không đi học, lại sợ hãi Lăng Sơ Nam mình đầy thương tích xuất hiện.
Cho nên, khi nhìn thấy thiếu niên hoàn hảo không tổn hại gì đứng ở cửa, hắn lập tức nhảy dựng lên. Ghế dựa phía sau cùng mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Mà Tần Hạo Nguyên đã không còn trên chỗ ngồi.
Nhìn nam chủ càng ngày càng gần muốn ôm mình, Lăng Sơ Nam do dự một giây đồng hồ.
"098! Ta nên né tránh, hay là vẫn nên né tránh?"
098 : "Kiến nghị ký chủ tiếp nhận. Kéo cao độ hảo cảm của nam chủ, sẽ có lợi cho việc nghịch tập."
"Ừ!"
Lăng Sơ Nam có điên mới tiếp nhận đề nghị này. Sau đó, ngay khi Tần Hạo Nguyên sắp bổ nhào vào cậu, Lăng Sơ Nam liền bị một cổ lực đạo phía sau kéo về, rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.
Mà nam chủ?
Hắn bị bay ra bên ngoài.
Nhìn nam chủ từ cửa phòng học bay đến bục giảng, trong lòng Lăng Sơ Nam bi ai cho hắn hai giây. Nhưng tưởng tượng đến việc thịt hắn khó ăn, cậu liền đem điểm đồng tình vừa mới dâng lên vứt tới chín tầng mây. Cậu xoay người nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của đồ ăn, cười đến mi mắt cong cong.
"Đại thúc! Anh tới lớp học của em làm gì?"
Đem hai từ bất nhã bên miệng vừa rồi nuốt xuống, Tằng Vô Nhạc xoa xoa đầu tóc của Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối! Em thật được hoan nghênh."
-----
Chương 5
Edit : Yu (Miu)
Đối với việc một người đàn ông xa lạ, đột nhiên xuất hiện đem nam thần của ban đả đảo, cũng đối với hành vi động tay động chân với nam thần, học sinh trong ban vô cùng bất mãn, sôi nổi muốn tiến lên lý lẽ. Nhưng những học sinh ngây ngô chưa đủ lông đủ cánh này, làm sao có thể là đối thủ của Tằng ngũ gia? Chỉ một ánh mắt của y, mọi người đã sôi nổi lui lại. Thậm chí, mấy học sinh vốn dĩ muốn đỡ Tần Hạo Nguyên đứng lên, cũng nhịn không được lùi về sau hai bước.
Đến nỗi nữ chủ vốn dĩ có tinh thần trọng nghĩa mười phần, đối với Tần Hạo Nguyên ấn tượng phi thường không tốt, cũng do do dự dự muốn đi lên vì hắn ra mặt.
Cuối cùng, vì để giá trị nghịch tập không bị trừ, Lăng Sơ Nam vẫn quyết định đưa Tần Hạo Nguyên đã ngất xỉu đến phòng y tế. Đương nhiên, Lăng Sơ Nam chỉ phụ trách chỉ huy, còn việc đem Nam chủ đỡ đi liền biến thành Tằng ngũ gia.
Tằng Vô Nhạc lạnh mặt đem tiểu tử dám mơ ước đến bảo bối của mình, kéo đến phòng y tế. Lúc này, bác sĩ của trường học không ở đây. Y liền tuỳ tay đem Tần Hạo Nguyên ném lên giường. Sau đó, hướng Lăng Sơ Nam bày ra vẻ mặt ủy khuất.
"Bảo bối! Tối hôm qua em đã đáp ứng gả cho anh."
Lăng Sơ Nam qua cầu rút ván, nhướng mày nói.
"Có sao?"
098 nhắc nhở : "Ký chủ cẩn thận! Có sát khí."
Sau đó, Lăng Sơ Nam bị áp lên một chiếc giường khác của phòng y tế, kế tiếp bị hôn đến chết đi sống lại.
098 : "Ký chủ! Chọc giận người cường đại hơn chính mình, là hành vi không sáng suốt."
Lăng Sơ Nam : "098! Ngươi lại vui sướng khi người gặp họa."
098 : "Thưa ký chủ! 098 là một hệ thống không có thiết lập tình cảm. Không biết vui sướng khi người gặp hoạ là cái gì."
"À!"
Lăng Sơ Nam nói.
"Ta thích nhìn bộ dáng đồ ăn tức giận không nhịn được."
098 : "............"
Tuy rằng mới quen biết không lâu, cũng không hề tiếp xúc qua. Nhưng không rõ vì nguyên nhân nào, Lăng Sơ Nam lại biết, mặc kệ cậu muốn làm cái gì, người này cũng đều nguyện ý dung túng cho mình. Loại cảm giác này rất kỳ quái, khiến cho cậu nhiều lần không hề kiêng nễ. Mà sự thật đã chứng minh, cảm giác của cậu một chút cũng không sai.
Sau đó không lâu, Tằng Vô Nhạc buông cậu ra, lúc này hai người đều có chút thở hồng hộc.
Ngay lúc này, Lăng Sơ Nam lột áo sơ mi của Tằng Vô Nhạc ra, cắn một ngụm trên vai y.
Ánh mắt Tằng Vô Nhạc thâm trầm. Nếu không phải thời cơ không đúng, y rất muốn làm tiểu gia hoả không giữ lời này ngay tại chỗ. Đang muốn nói lại vài câu, y liền thấy người dưới thân sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt hơi hơi mang theo ướŧ áŧ, ngay khi cậu nhìn về phía mình, tâm Tằng Vô Nhạc lập tức mềm lại. Gương mặt rốt cuộc không còn giận nữa, bất đắc dĩ đành hôn hôn lên khóe miệng thiếu niên, lại lia mắt nhìn nam chủ đang nằm ở cách vách.
"Bảo bối! Về sau cách xa cậu ta một chút." Bằng không, y liền gϊếŧ chết hắn.
098 : "Cảm nhận được mục tiêu đang tràn ngập sát ý đối với nam chủ. Để đảm bảo sinh mệnh của nam chủ an toàn, kiến nghị ký chủ đáp ứng yêu cầu của mục tiêu."
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn Tần Hạo Nguyên một cái, nói.
"Cậu ấy là bạn học của em."
Sắc mặt Tằng Vô Nhạc nhìn Tần Hạo Nguyên có chút đen.
Lăng Sơ Nam lại nói.
"Mấy tháng trước, em và cậu ấy cùng rơi xuống vách núi. Là cậu ấy đã cứu em. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của em."
Sắc mặt Tằng Vô Nhạc càng đen.
Lăng Sơ Nam tổng kết nói.
"Cậu ấy là bạn tốt của em. Cho nên, em không thể để đồng ý yêu cầu của anh được."
Tằng Vô Nhạc đấm một cái lên tủ đầu giường, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.
"Ký chủ! Ngài muốn hại chết nam chủ sao?"
Lăng Sơ Nam nghiêng người dựa vào mép giường, nếm tư vị còn lưu trong miệng, sau đó lười biếng ngáp một cái.
"Không có việc gì. Nam chủ thích ta nói như vậy. Nếu không tin, ngươi và ta cùng nhau đếm đến ba. Một! Hai! Ba!"
Sau khi Lăng Sơ Nam và 098 vừa dứt lời, Tần Hạo Nguyên liền mở mắt.
Giá trị nghịch tập tăng 10%, trước mắt giá trị nghịch tập là 60%. Mong ký chủ tiếp tục nỗ lực."
Thấy tầm mắt nam chủ đang nhìn về phía Lăng Sơ Nam, 098 giống như ăn phải sh*t, lòng tràn đầy hụt hẫng.
Gương mặt ái mộ đó đến tột cùng là như thế nào?????
Ngay khi Tằng Vô Nhạc nói ra câu "Cách xa cậu ta một chút", Tần Hạo Nguyên đã tỉnh lại. Hắn đương nhiên cũng nghe được câu trả lời vừa rồi của Lăng Sơ Nam. Tằng ngũ gia là người như thế nào, hắn biết rõ. Thế nhưng hiện tại, Lăng Sơ Nam lại vì hắn mà chống đối lại y. Có thể thấy, cậu ấy đã có dũng khí lớn đến chừng nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Hạo Nguyên nóng lên, tầm mắt nhìn về phía Lăng Sơ Nam càng ngày càng nóng rực.
Lăng Sơ Nam đi đến mép giường của Tần Hạo Nguyên, ánh mắt áy náy.
"Thật xin lỗi! Đều là do tôi hại cậu bị đánh."
Cả người Tần Hạo Nguyên giống như bị xe cán qua, đau vô cùng. Nhưng thấy Lăng Sơ Nam áy náy như vậy, trong lòng hắn lại ấm áp. Tần Hạo Nguyên cố hết sức nở ra một nụ cười.
"Không có việc gì. Không phải tôi vẫn còn tốt sao? Không cần lo lắng."
Lúc này bác sĩ vừa vặn trở về, hắn cố nén suy nghĩ muốn nói ra cảm giác hiện tại của mình, tiếp tục.
"Bác sĩ đã trở lại