Sau một hồi im lặng——
Thẩm Dịch nhìn anh với đôi mắt trong veo, giọng điệu không chắc chắn: "Không thể nào, anh, anh sẽ không phủ nhận đúng không?"
Phó Dư Hạc nhìn hắn, quay đầu đi nói nhẹ giọng nói "Cậu có điều kiện gì? Nói cho tôi biết."
"Em vẫn còn chưa quyết định a, anh." Thẩm Dịch tiến lên một bước, đến gần Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc trực giác khoảng cách của hai người gần quá cũng không tốt, anh lui về sau một bước đến góc tường.
Thẩm Dịch không thuận theo không ngừng tiến đến gần anh, Phó Dư Hạc hạ giọng đưa tay đặt giữa lồng ngực hai người, "Nói chuyện nghiêm túc." Thẩm Dịch nắm lấy tay anh, từng chút một luồn đầu ngón tay vào đầu ngón tay anh, siết chặt.
Hắn nói: " Em đang nghiêm túc mà."
Tay còn lại của hắn cà lơ phất phơ đặt trên bức tường bên cạnh Phó Dư Hạc, ngay cả biểu cảm của hắn cũng phù phiếm như động tác, không nhìn ra có chỗ nào "nghiêm túc" cả.
Bóng của Thẩm Dịch bao trùm Phó Dư Hạc, bàn tay hắn đang nắm chặt Phó Dư Hạc chơi đùa với những ngón tay của anh, rất khêu gợi nhẹ nhàng véo vào gốc ngón tay anh, chà xát mu bàn tay anh từng tấc một, như thể một đứa trẻ thích thú tìm thấy một món đồ chơi thú vị.
Tiết trời mùa đông bắt đầu lạnh xuống, nhiệt độ trên ngón tay anh cũng có chút mát mẻ, cảm giác chạm vào da thịt từ ngón tay Phó Dư Hạc truyền đến ngực, trái tim hắn bị cái trò trêu chọc tưởng như không tồn tại này kích động.
Hành động của Thẩm Dịch giống như một tín hiệu, phá vỡ tất cả bề mặt yên tĩnh kéo họ trở lại đêm đó, nói với Phó Dư Hạc rằng mọi thứ không thể quay trở lại quá khứ — mặc dù quá khứ cũng không khá hơn là bao.
"Tôi không có thời gian cùng cậu chơi trò chơi." Phó Dư Hạc cụp mắt xuống, ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh, "Nếu cậu còn chưa nghĩ ra, liền quên đi."
"Quên đi?" Thẩm Dịch hỏi, "Quên nó có nghĩa là gì? Ý của anh là anh không có ý định thực hiện lời hứa, hay ý là em sẽ nói ra nó sau khi em suy nghĩ kỹ?"
Phó Dư Hạc: "...!"
Ngoài ý muốn bắt giữ được trọng điểm.
"Chờ cậu suy nghĩ kỹ rồi nói." Phó Dư Hạc dùng cùi chỏ đẩy hắn, nhưng anh đẩy không được ngước mắt lên, Thẩm Dịch vẫn nhìn anh nghiêm túc.
"Nếu sau này anh ăn gian thì sao?" Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc: "Sẽ không."
Thẩm Dịch: "Anh đang đợi em quên chuyện này sao?"
Phó Dư Hạc: "..."
Hắn rất giỏi hiểu lòng người.
"Em sẽ không bao giờ quên." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc đột nhiên dừng lại: "Đó là...!lần đầu tiên của cậu?"
Anh muốn nói "nụ hôn đầu tiên", nhưng cảm thấy rất khó để nói hai từ này trong tình huống này, vì vậy anh đã thay đổi thành một từ khác để hình dung, nhưng sau khi nói ra điều đó, nó thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ hơn.
"Lần đầu tiên" bao giờ cũng khó quên và đặc biệt, ba từ này hàm chứa quá nhiều ý nghĩa.
Thẩm Dịch mười tám tuổi, chưa từng có quan hệ cũng chưa từng hôn qua, đây là phạm vi bình thường có chút kinh ngạc.
Bầu không khí mơ hồ kéo dài dường như đã biến thành những dải lụa cực kỳ mảnh mai quấn quanh hai người họ, những sợi tơ quấn lấy nhau không rõ ràng rồi lại phá lệ mơ hồ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Nhìn không thấy sờ không được, nhưng truyền tải một cách chắc chắn cảm giác này chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời.
"Đó là lần đầu của em." Thẩm Dịch thẳng thắn thừa nhận không chút vướng mắc "Anh, anh cũng vậy"
Phó Dư Hạc phản xạ có điều kiện phản bác lại:" Tôi không phải."
Câu trả lời của Thẩm Dịch mang đến cho anh cảm giác thỏa mãn kỳ lạ nhưng anh không muốn Thẩm Dịch biết rằng hai người họ ngang hàng nhau, ít nhất anh muốn chiếm thế thượng phong trong chuyện này.
Thẩm Dịch khẽ thở dài: "A..."
Sau đó, hắn thè đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng lưu lại một vệt ẩm ướt trên môi, nói: "Bộ dạng ngày đó của anh, em còn tưởng rằng anh cũng vậy..."
"Kỹ năng hôn của cậu không tốt lắm." Anh nhận xét, "Không tốt bằng của tôi."
Khi đôi môi chạm vào nhau lần đầu tiên vào đêm đó cả hai đều không cử động.
Phó Dư Hạc trông đờ đẫn như thể bị sốc vì sự đụng chạm đó, không có động tác tiếp theo cho đến khi Thẩm Dịch tiến thêm một bước hành động, rồi thúc đẩy diễn biến phát triển.
Nếu đêm đó Thẩm Dịch không đón nhận nụ hôn của anh khiến hắn mê mẩn, có lẽ sau này sẽ không kịch liệt như vậy.
Đôi môi ướt át của Thẩm Dịch gợi ra nụ cười tự mãn, trong mắt Phó Dư Hạc đều là những thủ đoạn quyến rũ vụng về và đê hèn...!nhưng nó có hiệu quả.
"Tối hôm đó tôi uống say." Phó Dư Hạc nhấn mạnh lần nữa.
Thẩm Dịch ngước mắt lên: "Vậy bây giờ anh đã tỉnh rồi."
Phó Dư Hạc: "Cho nên?"
"Cho nên..." Thẩm Dịch đột nhiên tiến lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơi thở nóng bỏng của họ quyện vào nhau.
Trái tim Phó Dư Hạc hẫng một nhịp, anh cụp mắt xuống lại nâng lên, lông mi run rẩy hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Em muốn anh lúc thanh tỉnh nhớ kỹ cảm giác mà em đã cho anh." Thẩm Dịch nói.
"Không cần." Phó Dư Hạc nói.
Giọng Thẩm Dịch trầm thấp, có chút khách khí rất thân mật hỏi: "Nếu cái kia là yêu cầu?" "
"Câu hỏi của cậu vô nghĩa——" Phó Dư Hạc cảnh cáo: "Đừng lại gần."
"Tại sao? anh sợ à?"
Phó Dư Hạc nhắc nhở hắn: "Tôi không phải đồ vật để cậu tùy ý chơi đùa."
"Nếu đây là một trò đùa..." Thẩm Dịch dừng lại một chút, "Không phải anh đã trêu em trước sao?"
Phó Dư Hạc: "..."
Ánh mắt của Thẩm Dịch từ đầu đến cuối đều dán chặt vào đôi môi mỏng của Phó Dư Hạc, cảm giác ngày đó thật tuyệt vời, tuyệt vời đến mức có một số thời khắc hắn sẽ hoài niệm càng muốn nhiều hơn nữa...
"Anh hôn em một cái, em hôn lại anh, rất công bằng." Thẩm Dịch nhẹ giọng nói.
Hơi thở của bọn họ gần kề, tựa như thân thiết nhưng lại cách nhau một khoảng, tựa như gần gũi có thể cảm nhận được hơi thở nhưng lại không thể chạm vào, đó là khảo nghiệm sự tập trung của một người.
Phó Dư Hạc: "Loại việc này làm gì có công bằng."
Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc môi chỉ cách nhau hai ngón tay, chỉ cần có người nâng cằm lên liền sẽ dính chặt vào nhau, nhưng Thẩm Dịch đột nhiên dừng lại..
Như gần như xa mới là khiêu khích nhất, Phó Dư Hạc mím môi, "Cậu..."
Nụ hôn mong đợi đã không đến.
Thẩm Dịch đột nhiên cúi đầu, một tay hắn chống cằm Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc ngẩng đầu lên gáy áp vào tường, cổ lộ ra trong không khí.
Cổ áo sơ mi không cài khuy, hầu kết của anh nhô ra vòng cung gợi cảm lại cấm dục, vì động tác đột ngột của Thẩm Dịch hầu kết của anh lăn xuống, nghĩ lầm tưởng hắn lại giở trò ác ý.
Phó Dư Hạc nghiến răng giọng điệu của anh có chút cực kỳ đồi bại: "Thẩm Dịch, cậu..."
Trong giây tiếp theo, giọng nói của anh bị thay thế bằng một tiếng rên rỉ, cơn đau nhói từ cổ truyền đến lưng anh như bị bóp chặt tê tê dại dại, đồng tử của anh co chặt chớp mắt một cái.
Thẩm Dịch buông anh ra, lui về phía sau vài bước toàn thân tràn đầy hung hãn, "Anh à, anh nói đúng, loại chuyện này không có công bằng."
Hắn liếm liếm môi, "Vậy thì em có thể hay không tuân theo quy tắc công bằng?"
Phó Dư Hạc ôm cổ, không biết là tức giận hay xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng lên rất nhiều, có lẽ là cả hai, anh không muốn thảo luận cái đề tài "Công bằng" với hắn chửi nhỏ: "Mẹ nó! Cậu là chó sao!"
Đã lâu rồi anh mới bị ném vào trạng thái xấu hổ như vậy, khi môi của hai người so le vừa rồi anh vẫn còn một chút hối hận.
"Anh nghĩ