Lực đạo trên môi mềm mại, hơi thở nóng bỏng bá đạo quấn lấy như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Không biết là Thẩm Dịch uống sữa hay ăn bánh ngọt, hay là cả hai người đều có, môi hắn thơm thơm ngọt ngọt khiến Phó Dư Hạc vốn không thích ngọt cũng trầm luân không cách nào kháng cự được.
Ý nghĩa của sự tê liệt đã truyền đạt được cho hai người họ.
Trong ba giây đầu tiên khi Thẩm Dịch dính vào vẻ mặt Phó Dư Hạc vô hồn, trên người hiện lên một cảm giác bất lực hiếm thấy, nhiệt độ cơ thể tăng cao, tuần hoàn máu tăng tốc, vành tai nóng bừng khiến anh ý thức được mình có chút xấu hổ.
Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, trong mắt anh có thể nhìn thấy đôi lông mày dịu dàng và sạch sẽ của Thẩm Dịch giống như một nắm tuyết trắng đang chờ đợi ngón tay của ai đó.
Anh nhớ đến lần "say rượu" của Thẩm Dịch.
Say cái gì vậy chứ?
Nhưng ngoài ý muốn, anh dường như không cảm thấy ghê tởm đối với "ý nghĩ xấu xa và suy nghĩ không trong sạch" của Thẩm Dịch.
Nhiều khi ấn tượng của mọi người về một người sẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí và môi trường, dẫn đến những đánh giá hoàn toàn khác nhau.
Đầu ngón tay treo bên chân khẽ co lại, trước khi cơn bão đang diễn ra trong tâm trí anh bình tĩnh lại Thẩm Dịch đã đi trước một bước.
Vượt rào một cách rất tự nhiên.
Hắn cạy môi và răng của Phó Dư Hạc ra, trộn lẫn hơi thở của hắn với hơi thở của anh.
Đêm hôm đó giống như mở ra một cánh cửa mới lạ, dẫn dắt Thẩm Dịch có một trải nghiệm tuyệt vời.
Nhưng lần này khác với đêm hôm đó, nó không dữ dội như đêm hôm đó mà nó giống như một hồ nước suối dịu dàng khiến Thẩm Dịch đắm chìm trong sự dịu dàng này, giống như một người cố chấp chờ đợi được đáp lại nhưng sự thờ ơ của Phó Dư Hạc khiến hắn khẽ nhíu mày.
Lông mi hắn khẽ rung.
Tại sao anh lại bất động? Anh ấy không thích nó sao? Nhưng đêm đó Phó Dư Hạc rõ ràng là rất phấn khích.
Nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trong giây lát.
Hôn đương nhiên rất thú vị, Thẩm Dịch cũng rất thích, nhưng đêm nay hình như có gì đó không đúng...!Cùng đêm đó khác nhau.
Nhất thời hắn không hiểu rằng cơn cuồng nhiệt đêm đó được gọi là "cảm xúc".
Một người hôn môi động tình một người lại như khúc gỗ, đó là một vấn đề ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, Thẩm Dịch khép hờ mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Dư Hạc tràn ngập ánh sáng đen tối đẹp như hắc diệu thạch, vẻ mặt của anh giờ phút này giống như một con thú đang ngủ say bị đánh thức, dưới ánh sáng quá chói chang không cách nào che giấu được bất kỳ biểu cảm nào.
Đường quai hàm của Thẩm Dịch căng thẳng, đôi mắt ngỗ ngược được làm nổi bật bằng đuôi mắt nhướng lên, sạch sẽ tràn ngập hơi nước giống như phủ một lớp sương mù trên bảo thạch, đôi lông mày cau lại có chút không kiên nhẫn, tay còn nắm chặt cổ áo của Phó Dư Hạc, hai nút trên áo sơ mi của anh đã được cởi ra.
Hầu kết hắn di chuyển, rút lại khoảng cách giữa hai người hỏi với giọng hơi khàn: "Tại sao anh lại bất động như vậy?"
Giọng nói của Phó Dư Hạc còn khàn trầm hơn hắn: "Thẩm Dịch-"
Sau khi âm thanh vang lên anh như thể bị mắc kẹt, đôi môi mỏng hơi hé mở nhưng anh không nói thêm một từ nào nữa.
Trong mắt anh, tình cảm của Thẩm Dịch là táo bạo, cuồng nhiệt, không gò bó, chủ động và thẳng thắn.
Tình cảm nồng nhiệt quá thì lại dễ chán.
Phó Dư Hạc phải thừa nhận rằng anh có một chút xúc động đối với Thẩm Dịch-- người có cùng tuổi với em trai mình, nhưng nếu bàn về chuyện sau này anh cũng không nắm chắc bọn họ sẽ vẫn luôn gắn bó được lâu dài.
Phó Dư Hạc là một người luôn có kế hoạch trong mọi việc, anh không muốn quá tùy tiện trong những vấn đề như tình cảm.
Thân thể xúc động nhưng tâm động dễ qua, liệu có đủ để hai người kéo dài hay không vẫn chưa biết mà một khi đã bắt đầu thì không thể quay lại, hoặc tốt đẹp ở bên nhau hoặc chia tay trong hòa bình hoặc là cả hai đều đau khổ, Phó Dư Hạc thử tưởng tượng nếu nó thực sự bắt đầu liệu anh có cho phép Thẩm Dịch rời xa anh không? Đáp án chắc chắn là không.
Với tính cách của anh và Thẩm Dịch, cái kết hoặc là đầu tiên hoặc là cuối cùng.
Anh hít một hơi nhẹ, lim dim ngước mắt lên.
Nhưng anh còn chưa kịp phát ra âm thanh, Thẩm Dịch đã giơ tay nhéo cằm anh sau đó dùng ánh mắt đờ đẫn hôn lên môi anh.
"Lần sau em hôn anh, anh phải đáp lại em." Giọng điệu của Thẩm Dịch rất nhẹ nghe có vẻ nguy hiểm và không vui không sao giải thích được, "Cũng giống như lần trước." Giống như anh sợ hắn không biết lúc nào sẽ nhấn mạnh một câu: "Đêm sinh nhật của anh cũng vậy."
So với suy nghĩ của Phó Dư Hạc xa như vậy suy nghĩ của Thẩm Dịch đơn giản hơn nhiều.
——Tôi chỉ thích cảm giác được hôn thôi, tôi thích thế nên tôi muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Phó Dư Hạc tim đập loạn xạ, ngữ khí nặng nề: "Cậu ra lệnh cho tôi?"
Không được, anh nên trực tiếp nói cho hắn biết sẽ không có lần sau.
Thẩm Dịch: "Nếu anh muốn nghĩ như vậy em cũng không có ý kiến gì."
Phó Dư Hạc: "..."
Thẩm Dịch: "Nhưng lần trước anh hôn em, em đã đáp lại anh."
Phó Dư Hạc: "..."
Vậy cậu có muốn đáp lại không?
Anh giật giật khóe môi, nhếch mép cười nói: "Là do cậu hôn quá tệ, tôi không có cảm giác."
"Thật sao?"Thẩm Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Em là người mới, về mặt tình cảm có thể tha thứ."
Trái tim của Phó Dư Hạc cảm thấy như thể bị một chiếc lông vũ quét qua một chút.
Liếc mắt ra anh nhìn thấy rượu trái cây bên cạnh thịt nướng trên bàn, liếm liếm môi.
Hóa ra là hương vị của rượu trái cây.
Không lâu sau Phó Trừng loạng choạng đi ra khỏi nhà vệ sinh, cuộc trò chuyện giữa Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc cũng dừng lại.
Phó Trừng vừa mới nôn khuôn mặt nhỏ tái nhợt, khi bước ra cậu bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm khiến cậu căng thẳng gần như muốn quay lại ngay tại chỗ.
"Anh?" Phó Trừng mơ hồ mở miệng, "Anh về rồi..."
Phù Dư Hạc: "Ngủ đi." Phó Trừng ngoan ngoãn đáp: "Đi ngay."
Sau đó cậu bủn rủn tay chân đi lên lầu thiếu chút nữa té ngã trên cầu thang, Phó Dư Hạc cau mày đi tới nắm lấy một cánh tay của cậu, động tác nhìn thô bạo nhưng không dùng nhiều lực.
Thẩm Dịch ngồi ở một bên, chống cằm lẩm bẩm: "Thật nhẹ nhàng..."
Lúc Phó Dư Hạc lên lầu ổn định cho Phó Trừng xong thì đi xuống, Thẩm Dịch ngồi bên dưới ăn bánh ngọt nhỏ, hắn rất thích những món tráng miệng nhỏ trong của nhà Phó Trừng.
"Anh à, ăn gì không?"
Thấy anh đến gần, Thẩm Dịch đưa một xiên thịt.
Phó Dư Hạc không đáp: "Không ăn."
Anh cầm lon bia bên cạnh, "cạch" một tiếng mở ra, ngẩng đầu nhấp một ngụm, hương vị bia pha loãng vị ngọt trong miệng của anh.
Đôi mắt của Thẩm Dịch dừng lại trên đường viền cổ giơ lên của anh.
Chiếc cổ giơ cao tôn lên vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ, hầu kết nhô cao cuộn xuống, hai nút áo sơ mi trắng không cài lộ ra xương quai xanh, nơi trũng xuống có một tầng bóng tối có một loại cảm giác mong manh dễ vỡ khác.
Thẩm Dịch liếm môi.
Khoảnh khắc Phó Dư Hạc cúi đầu anh bắt gặp ánh mắt hung hăng của Thẩm Dịch, như thể hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ phận quan trọng dễ bị tổn thương nhất của con mồi, sẵn sàng ra tay.
Phải nói rằng ánh mắt như vậy rất dễ khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của người khác.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Phó Dư Hạc trầm giọng hỏi.
Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, ngón trỏ trượt từ cằm xuống cổ, động tác chậm chạp khiến người ta không nhịn được mà nhìn theo tay hắn.
Cuối cùng, tay đặt lên xương quai xanh.
"Hầu kết của anh rất gợi cảm."
Phó Dư Hạc: "..."
Hắn đang quyến rũ anh à? Nó thẳng thắn áp đảo.
Phó Dư Hạc nhìn đi chỗ khác ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề, hỏi: "Khi nào thì cậu về?"
"Muộn như vậy rồi, em có nên về không?" Thẩm Dịch nói như một lẽ đương nhiên.
Phó Dư Hạc: "...không cần."
Một trong hai người họ càn quét thức ăn trên bàn người kia uống rượu, bầu không khí hài hòa ngoài sức tưởng tượng.
Phó Dư Hạc nhìn Thẩm Dịch từ khóe mắt thấy hắn không có xu hướng dừng lại bụng như hố không đáy, hỏi: "Muốn ăn bao lâu?"
Phó Dư Hạc xắn tay áo lên lộ ra cường tráng cánh tay, ngón tay cái chậm rãi xoa xoa lon bia trên tay.
"Em còn chưa ăn xong, thật lãng phí." Thẩm Dịch nói, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì nhìn về phía Phó Dư Hạc, "Anh, anh đang chờ em sao?" Phó Dư Hạc đầu ngón tay dừng một chút: " Không." Thẩm Dịch: "Ồ"
"Muộn lắm rồi, uống rượu không tốt cho thận." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc khịt mũi: "Đừng lo lắng, thận của tôi rất tốt."
So với thịt nướng Thẩm Dịch có hứng thú với món tráng miệng hơn,