Phó Trừng gãi gãi phía sau đôi tai đỏ ửng của mình, phong bì được xịt nước hoa, chỉ cần đứng cạnh bàn học là có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt gợi nhớ đến một thiếu nữ bị làn gió thổi tung làn váy, ngây ngô lại xinh đẹp.
"Anh, anh đừng hiểu lầm!"
Loại hiểu lầm này đối với một nam sinh trung học chân chính thuần khiết là sự ngượng ngùng hơn nữa đối tượng hiểu lầm lại là anh trai cậu, trong mắt cậu anh trai chính là trưởng bối đáng kính nhất.
"Của Thẩm Dịch?" Phó Dư Hạc rốt cục quay đầu lại, trầm giọng nói rất lạnh lùng.
Phó Trừng không chú ý đến sự thay đổi tinh tế này "À, chỉ là...!khi em về nhà mới thấy tên Thẩm Dịch được viết trên đó chắc là bị nhét nhầm cặp sách."
Phó Dư Hạc: "Em đang ở trong năm thứ ba trung học, em không lo về việc học của mình sao?"
Phó Trừng rất vui khi được quan tâm đột ngột: "Việc học của em vẫn bình thường, không sao đâu ạ."
Phó Dư Hạc đi đến bàn, mở bài kiểm có phong bì màu hồng bên trong, dùng đầu ngón tay gõ gõ phong thư "Em định làm gì với thứ này?"
"Ngày mai đưa cho Thẩm Dịch." Phó Trừng nói như một lẽ đương nhiên.
Phó Dư Hạc nhếch môi, hỏi: "Ở trường cậu ấy có thích cô gái nào không?"
Phó Trừng: " Hình như không có....Cậu ấy mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với em, không có đi cùng ai..."
Cậu dừng lại một chút nói "Anh, tại sao anh lại hỏi điều này?"
Phó Dư Hạc nghĩ rằng lần tạm dừng thứ hai này thật khó khăn.
Nhưng Phó Dư Hạc không truy vấn anh chỉ nói: "Em đưa thư cho cậu ấy, có nghĩ đến cậu ấy sẽ làm gì không?"
Phó Trừng ngơ ngác nhìn anh trai mình.
"Nếu cậu ấy không có ý định yêu đương mà bị chuyện này làm mất tập trung thì hậu quả sẽ như thế nào? đang học năm ba cấp ba không nên bị những chuyện này làm cho lung lay – các em chỉ còn thời gian không đến một năm, tháng sáu năm sau là thời điểm nghiệm thu thành quả." Phó Dư Hạc xoay chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay, "Chờ khi các em vào đại học, chuyện yêu đương có thể tùy ý các em nhưng hiên tại thì vẫn chưa thích hợp, thời điểm bức thư này xuất hiện không đúng, hiểu không?"
Phó Trừng cảm giác như mình đang bị dạy dỗ ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm- anh trai của cậu từ khi còn nhỏ đều sẽ có thái độ xử lý nghiêm túc như vậy điều đó có nghĩa là sự việc nghiêm trọng, cậu cúi đầu theo bản năng nhận sai để Phó Dư Hạc cứ thế mang bức thư đi.
Cho đến khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại có một tiếng "cạch" rõ ràng, Phó Trừng như mới tỉnh dậy từ trong một giấc mơ.
Không đúng a, ban đầu nhìn thấy bức thư này anh trai cậu dường như không có phản ứng lớn như vậy! Cho dù anh trai không thích Thẩm Dịch thì anh cũng không nên lấy thư tình của người khác chứ...!Loại hành vi này giống như quan tâm hơn, anh quan tâm cái gì?
Trong lòng Phó Trừng có một cảm giác kỳ lạ, giống như Thẩm Dịch mới là em trai thực sự của anh trai mình.
...
Mùi hương trên phong bì kéo dài rất lâu, thuộc về mùi thơm tươi mát của một cô gái nhỏ, Phó Dư Hạc thậm chí có thể tưởng tượng có một cô gái đầy e thẹn trịnh trọng viết xuống từng nét bút lên giấy viết thư.
Có thể cô ấy viết rất nhiều thư nhưng do lỗi chính tả hoặc chữ viết xấu nên cô ấy đã viết lại rất nhiều và cuối cùng cẩn thận chọn bức thư mà cô ấy cho là hay nhất.
Lá thư màu hồng chứa đựng những suy nghĩ e ấp của một cô gái trẻ.
Càng nghĩ về điều đó, Phó Dư Hạc càng cảm thấy cay đắng và chán nản.
Anh tự mình chuốc lấy rắc rối.
Anh đang ngồi trong phòng làm việc, bức thư đặt trước mặt, ánh mắt cụp xuống khóe môi nhếch thành một đường thẳng, lẽ ra anh không nên mang cái này đến đây, không nên để cảm xúc của mình lan tràn làm những chuyện trẻ con như vậy nhưng lúc đó cứ như là bị bóng đè.
Một lúc sau, Phó Dư Hạc cau mày đưa tay lên trán.
Anh bị điên rồi.
Loại đồ vật như này thời thanh xuân Phó Dư Hạc đã nhận được rất nhiều cũng đã thấy người khác viết nó một cách cẩn thận nhưng khi đó Phó Dư Hạc sau khi đi học về nhà bận rộn xử lý rất nhiều chuyện rắc rối, căn bản không có cái gì gọi là tuổi trẻ thanh xuân.
Lý do mà anh nói với Phó Trừng quá gượng ép, ngay cả bản thân anh cũng không thể lừa được.
Phó Dư Hạc liếc nhìn điện thoại di động yên tĩnh, đặt tờ giấy viết thư vào ngăn bàn.
Ở đây sẽ không có người nhúng tay vào đồ của anh, chỉ cần anh không chủ động lấy ra sẽ không ai biết trong đó giấu một bức thư tình, nhưng giấu giếm không phải là điều Phó Dư Hạc muốn.
Anh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Sáng sớm hôm sau trước cổng biệt thự, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đeo tai nghe, mũ áo trùm kín đầu để chắn gió che đi mái tóc đen rối bù, hắn cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động, ba lô màu đen khoác ở một bên vai ném ra sau người, dáng đứng của thiếu niên tùy ý lười nhác như là chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Dịch thực sự là chưa tỉnh ngủ, buổi sáng hắn sẽ có một đoạn thời gian buồn ngủ, sáng nay năm giờ trời mưa mặt đất ẩm ướt hắn còn không ra ngoài chạy bộ chứ đừng nói là thức dậy.
Hắn đang gửi tin nhắn cho Phó Trừng bảo cậu ra mở cửa, hắn không biết việc Phó Dư Hạc trở về vào tối hôm qua vì vậy khi cánh cửa bên kia mở ra chiếc xe của Phó Dư Hạc xuất hiện làm hắn sửng sốt trong một khoảnh khắc.
Thẩm Dịch đang dựa vào tường ở một bên không dễ thấy nhưng Phó Dư Hạc vẫn nhìn thấy hắn, Phó Dư Hạc cũng sửng sốt yêu cầu tài xế dừng xe, anh hạ cửa sổ xuống nhìn Thẩm Dịch, Thẩm Dịch nhìn xuống điện thoại như không nhìn thấy anh.
Phó Dư Hạc đợi ba giây, mở cửa xuống xe.
Đôi giày da lọt vào tầm mắt, Thẩm Dịch tháo một bên tai nghe, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ như trước: "Anh Phó."
Xa lại.
Trước đây khi chỉ có hai người họ Thẩm Dịch thường xuyên gọi anh là"Anh", Phó Dư Hạc tinh ý nhận thấy sự thay đổi này.
"Cậu làm gì ở đây?" Phó Dư Hạc hỏi.
Thẩm Dịch: "Chờ Phó Trừng."
Phó Dư Hạc mở miệng vừa định nói gì đó, điện thoại của Thẩm Dịch rung lên, sau đó Thẩm Dịch rời sự chú ý đi trong điện thoại có thêm một tin nhắn vừa mới được gửi tới là Phó Trừng, Thẩm Dịch nhấn vào giọng nói gửi đến.
Giọng nói của Phó Trừng từ bên trong vọng ra.
"Đợi một chút, tôi sẽ tới ngay, điện thoại của tôi hết pin đã tắt nguồn vào buổi sáng.
Chờ