Khả Hân và Nguyệt Chân chuẩn bị đi về sau buổi quay, bỗng từ đằng xa có một người cao ráo mặc bộ đồ vest đắt tiền, tóc tai được chải chuốt vuốt ngược về sau để lộ ra khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ.
Anh ta tiến lại gần Khả Hân một cách nhanh chóng.
“Anh… là ai vậy?”
Khả Hân nhìn khuôn mặt hắn có chút quen thuộc, nhưng cô không tài nào nhận ra tên trước mặt là ai.
“Nguyệt Chân, chị về trước đi.
Tôi đưa cô ta đi có việc.”
Tiếng giọng quen thuộc khiến cô liên tưởng tới một người.
Nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị kéo đi.
Nguyệt Chân nhún vai nhẹ rồi cũng rời đi.
“Anh là Mặc Lăng Vũ?”
Khả Hân hỏi anh, anh nhẹ gật đầu rồi cho Khả Hân lên xe.
Rồi bản thân cũng lên xế lái mà cho ô tô chạy.
Khả Hân ngồi phía sau xe, cô nhìn kĩ lại khuôn mặt của Mặc Lăng Vũ qua gương chiếu hậu.
Cô muốn tự thân xác định lại đây có phải là anh thật không.
Nhưng càng nhìn cô lại không thể rời mắt khỏi người đàn ông này, từng cử chỉ của anh ta đều như có sức hút khiến cô chú ý, hướng tới không thể rút chân ra khỏi vùng cấm.
Nhưng ai bảo anh ta lại đẹp như thế, đôi mắt sắc lẹm hút hồn cùng với khuôn mặt hoàn hảo như đúc tượng.
Đôi lông mày cùng cái mũi cao kiêu ngạo càng tôn lên vẻ nam tính của anh.
So với một số minh tinh nam mặt hoa da phấn, e là nhan sắc của anh còn hơn nhiều.
Khả Hân cứ nhìn mãi không thể rời mắt, phải tới khi Mặc Lăng Vũ nhíu mày khó chịu rồi mắt đối mắt với cô qua gương chiếu hậu, tức giận nói:
“Nãy giờ cô nhìn đủ chưa?”
Thì cô mới hoàn hồn lại, ho khụ khụ vài tiếng cho đỡ ngại rồi mới nói:
“À mà… anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đi rồi biết.”
Khả Hân nhẹ gật đầu rồi lấy điện thoại ra bấm bấm, nhận thấy hôm nay là ngày 17 tháng 3, cô lại nhớ tới cái ngày cô em gái rủ cô đi dạ hội.
Ngày đó cô vẫn là một người “nổi tiếng bình thường” trước mặt công chúng.
Cô em gái của cô cũng thế, nhưng chính vào ngày hôm nay mà nó cũng nổi tiếng.
Vì sao ư? Chỉ là cô ta được khán giả phía sau màn hình ngưỡng mộ vì “khuôn mặt đẹp tự nhiên”, cô thiếu nữ trong trắng đáng yêu ẩn sau những hào nhoáng của buổi tiệc…
Đẹp? Nghe mà buồn cười.
Bọn họ lại không biết cô thiếu nữ kia lại vừa mới trải qua dao kéo một cách công phu mà khó ai có thể nhận ra.
Mỗi một ngày cô ta tới phim trường thì cứ như một người khác vậy, đẹp dần, đẹp dần rồi hoàn toàn biến thành một người hoàn toàn khác.
Đang mông lung suy nghĩ thì cô em gái của cô liền gọi tới.
Cô không hề do dự mà nhấc máy.
“Có chuyện gì?” Khả Hân chán nản hỏi.
Tuy cô chưa nghe cô em gái này nói gì, nhưng cô cũng phần nào đoán được có chuyện gì rồi.
“Chị gái à, tối đi dạ hội với em đi.
Em đi một mình cũng ngại.
Vả lại ở đây cũng có rất nhiều bậc tiền bối chúng ta có thể làm quen.”
Khả Hân cong môi cười khinh thường, cô lại lạ gì chuyện này nữa.
Hôm ấy không phải vừa đi tới cửa đã bị bảo vệ đuổi về vì không có thiệp mời, chịu phải sự sỉ nhục lớn bị người ta cười chê.
Mà cô em gái lại ung dung bên trong mà chỉ nhắn với cô một câu “xin lỗi em quên mất.” sau buổi dạ tiệc hôm đó.
“Đi tiệc sao? Chắc chị không đi đâu, chị bận rồi.”
Biết nếu cô còn nghe nữa thì Huyền Giai Mẫn sẽ lại tiếp tục nói những lời vô bổ.
Vậy nên Khả Hân quyết định tắt máy ngay cho đỡ lằng nhằng.
“Biểu cảm của cô khi nghe cuộc điện thoại lúc nãy cũng thật thú vị.
Tôi lại không ngờ cô lại có một mặt thế này.”
Khả Hân quên mất ở đây vẫn còn người khác quan sát cô, bất giác mà biểu lộ cảm xúc thật của mình.
Vậy nên cô lại cười tươi rồi biện giải cho cái nét mặt vừa rồi.
“Haha, anh biết mà tôi vừa mới quay xong nên rất mệt.
Bị làm phiền thì đương nhiên phải tức giận rồi nhỉ?”
Mặc Lăng Vũ chỉ cười nhẹ lắc đầu, cô có cảm giác bản thân mình bị nhìn thấu vậy.
Xong anh lại nói với cô:
“Tối nay có bữa tiệc nhỏ, cô đi cùng với tôi đi.”
“Tôi có thể không đi được không?” Khả Hân miễn cưỡng mỉm cười.
“Cô đang ngồi trên xe của tôi, cô nghĩ bản thân có thể từ chối à?”
“Nhưng mà tôi không muốn đi…” Khả Hân vẫn nhất quyết từ chối.
Vừa hay tới nơi, Mặc Lăng Vũ dừng xe rồi ra lệnh cho cô:
“Được rồi, xuống xe.”
Khả Hân nghe tới đây mà giật bắn người.
“Thôi thôi tôi đi.
Tôi không muốn phải đi bộ nữa đâu.”
“Cô điên à? Tới nơi rồi.”
Khả Hân bị hố thì gượng cười bước xuống xe.
Trước mặt cô là trung tâm thương mại Ẩm Nguyệt nổi tiếng khắp cả nước.
Nơi đây chỉ dành cho những người nhà giàu cực đại, những minh tinh cực nhiều tiền mới có thể đặt chân tới.
Nơi mà một minh tinh nhỏ như cô có mơ cũng không mơ được đặt chân tới đây.
“Còn ngơ ra đấy? Mau đi