Nguyệt Chân đang làm một chuyện gì đó mà suốt mấy ngày Khả Hân đã không gặp được chị ta.
Trước đó cô vì tức Mặc Lăng Vũ lên đã ở lại nhà của Nguyệt Chân, cô đã ở đó mấy hôm liền không về nhà Mặc Lăng Vũ rồi.
Khả Hân vì chuyện sáng nay mà trong lòng đang vô cùng buồn bực.
Cô trở về thấy căn biệt thự của Nguyệt Chân sáng đèn thì liền đoán Nguyệt Chân đã trở về.
Vì thế cô nhanh chân hơn vài bước đề gặp chị thầy của mình.
Thế nhưng vừa mới vào cô đã muốn rời đi ngay.
“Cô muốn chạy đi đâu? Muốn bị đám người kia lôi về sao?”
Mặc Lăng Vũ đã đứng trực cô ngay trước cửa.
Khả Hân khó chịu quay trở về đứng trước mặt anh, cô biết xung quanh đều là đám người do anh phái tới theo dõi, có chạy cô cũng không chạy nổi.
“Tôi chạy vào bên trong là được chứ gì?”
Rồi cô đi thẳng vào nhà.
Khả Hân quăng cái túi sang một bên rồi thả mình thư giãn vào cái ghế sofa.
Nhưng cô cũng không quên mất sự hiện diện của Mặc Lăng Vũ.
Cô mặt nặng mày nhẹ mà cất tiếng:
“Nguyệt Chân chị ta đâu rồi? Chị ta đã biến mất gần một tuần rồi đấy.”
Mặc Lăng Vũ ngồi trước mặt cô thì lại cố lảng đi câu hỏi đó của cô.
“Có người kêu không được công ty hữu ái nên tôi phải tới tận đây để cho người nào đó biết thế nào là hữu ái.”
Rồi anh vứt lên bàn một xấp giấy khiến cho Khả Hân phải tò mò ngoi dậy xem.
Cô cầm lấy thì mới biết đó đều là những hợp đồng quảng cáo chỉ được dành cho các ngôi sao hạng A.
“Anh đây là ý gì?”
Khả Hân khó hiểu trước hành động này của anh.
Nếu đây là bù đắp thì quả thực nó quá có lợi đối với cô rồi.
Mà lợi ích to lớn bất chợt đến như thế này thì cô càng phải cảnh giác.
“Đừng chìa đám gai nhọn đó về phía tôi như thế, bởi tôi không phải bạn mà là ông chủ.
Đừng để tôi phải bẻ từng cái gai của cô xuống.”
“Tôi…”
Đang nói thì Khả Hân khựng lại nhìn xuống chân của Mặc Lăng Vũ, nét mặt cũng có chút khó coi.
Mặc Lăng Vũ thấy vẻ mặt của Khả Hân không đúng lắm thì liền cúi đầu xuống nhìn xuống chân mình.
Anh thấy một con vật đang dụi dụi chân anh, nó có một bộ lông màu vàng đốm đen đặc trưng, toàn thân dính đầy bùn đất bẩn thỉu.
Con vật kia chỉ to bằng một bàn tay của anh.
Đang bất ngờ về sự hiện diện của nó thì bỗng anh nhận ra đôi giày da và cái quần của anh đã bị con vật kia làm cho nhem nhuốc hết thảy.
Mặc Lăng Vũ đầy tức giận xếch cổ nó lên nhìn.
Khả Hân lại sợ anh chút giận lên con mèo cô mới nuôi mà lên tiếng cầu xin:
“Ấy, anh có gì từ từ nói, con mèo nó bé như vậy anh đừng hại nó…”
“Cô nhặt cái thứ này ở đâu?”
Mặc Lăng Vũ nhìn không rời mắt con mèo con bé tẹo kia mà dọa nạt, nhưng nó lại không hề sợ mà lại tỏ ra dễ thương dùng đôi chân bé nhỏ vươn ra.
Nó chẳng thấy sợ anh chút nào cả.
“Anh bỏ bé con xuống đi đã.
Tôi nhặt được con mèo này tại một khu rừng ở ngoại ô thành phố.
Cái hôm anh phát điên tới trước mặt tôi quát tháo ấy…”
Bỗng chốc Mặc Lăng Vũ nhận ra điều gì đó, anh nói:
“Ồ, ra cái thứ mà cô giấu giấu diếm diếm ngày hôm đó lại là thứ này.
Một con BÁO à?”
Khả Hân gật gật đồng ý, sau đó cô mới giật mình khi chú ý tới lời anh vừa nói.
“Gi mà báo? Nó rõ ràng là con mèo con đáng yêu của tôi mà…”
Nghe lời này Mặc Lăng Vũ cười lớn rồi vứt con “mèo” của cô xuống đất.
Anh lên giọng:
“Mắt nếu không mù thì đều có thể nhận ra đây là một con báo đốm đen.
Chỉ có cô ngây thơ cho rằng nó là một con mèo thôi.”
Chưa hết, anh lại tiếp tục nói:
“Tôi khuyên cô nên bỏ nó đi, nó quá nguy hiểm và… cô không có đủ tiền để nhận nuôi nó đâu.”
Nghe lời này xong Khả Hân bất chợt rầu rĩ, cô thật sự rất thích con vật đáng yêu này, trong mắt cô nó không phải là một con báo mà chỉ là một con mèo khả ái hiền lành mà thôi.
“Nhưng tôi rất muốn nuôi nó…”
Cô ôm con báo nhỏ lên vuốt ve âu yếm, ánh mắt cũng tỏ ra không nỡ ruồng bỏ nó.
“Nếu cô muốn nuôi nó cũng được.”
Khả Hân vui vẻ nhìn Mặc Lăng Vũ, cô đang có chút mong chờ lời tiếp theo của anh.
“Chỉ cần cô