Khả Hân rất hiếm khi được gặp gỡ nhiều tiền bối có kinh nghiệm như thế này.
Cô tranh thủ giờ trưa đi thỉnh giáo với các vị tiền bối nâng cao trình độ.
Bọn họ khá nhiệt tình, tuy không tiết lộ nhiều bí quyết nhưng cũng đủ cho cô lại nâng lên một tầm cao mới.
Sự nỗ lực cố gắng của cô, ai cũng thấy cả…
Khi trở về phòng nghỉ được đoàn phim chuẩn bị trước, Khả Hân vui mừng vì cảm thấy đầu mình to ra rồi.
Nguyệt Chân thấy cô thản nhiên đi vào như thế thì vô cùng nghi hoặc.
“Chân cô… không đau chút nào sao?”
Đừng quên, trước đó Khả Hân đã bị thương ở một bên chân.
Nhưng từ sáng tới giờ cô lại cứ như chẳng có chút đau đớn nào mà di chuyển qua lại khắp nơi.
“Không đau chút nào, tôi thấy ổn vô cùng.”
Đôi giày màu trắng cổ cao khiến Nguyệt Chân không nhìn ra tình hình của cô bây giờ, thế nên cô bắt Khả Hân phải cởi bỏ đôi giày kia ra.
“Không được, cô mau cởi giày ra cho tôi xem.”
Nói là làm, Nguyệt Chân đã cởi bỏ đôi giày ra.
Nhưng cô không hề thấy vết thương nào cả.
“Ủa? Sao cô lành nhanh vậy?”
Với một bác sĩ như Nguyệt Chân thì điều này quả thật rất phi lý.
“Chân bị thương có phải chân này đâu…”
Thì ra Nguyệt Chân đã nhầm, chân cô bị thương ở chân phải chứ không phải chân trái.
Khả Hân gật gù rồi tự tay tháo giầy ra, một vệt máu loang lổ trên đôi bi tất trắng.
Thế này mà cô còn không thấy đau?
“Con nhỏ này, sao bị nặng thế này còn không kêu, đã vậy còn cố chấp diễn cả một buổi.
Rốt cuộc não cô chứa cái quái gì vậy?”
Nguyệt Chân vừa tức vừa xem xét vết thương cho cô, tuy vết thương không quá nghiêm trọng nhưng nếu bị nhiễm trùng sẽ càng rắc rối.
“Đây đâu phải cô chấp đâu chị Nguyệt, em đây là hi sinh vì nghệ thuật a.” Cô chu môi ra trả lời.
“Còn giảo biện được thì tự lo cho vết thương của mình đi, nếu không chân cô bị cưa rồi sẽ chẳng còn cái để ‘hi sinh vì nghệ thuật’ đâu.”
Nguyệt Chân nhìn cô một cái để cảnh cáo, xong liền lấy hộp đựng thuốc trên bàn xuống để băng bó lại vết thương cho cô.
Nguyệt Chân thì lo sốt vó, còn Khả Hân lại bình thản như không có chuyện gì.
“Được rồi được rồi, tôi sẽ chú ý hơn là được rồi mà.”
“Được con khỉ, chút nữa tôi sẽ đi nói chuyện với đạo diễn cho cô nghỉ một tuần.
Để cô liều mạng thế này không ổn chút nào.” Nguyệt Chân tỉ mỉ băng bó để không khiến cô đau.
“Không cần đâu mà, trông thì máu vậy thôi, chứ nó chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả.
Được rồi chị không cần lo cho tôi đâu.”
Nguyệt Chân hết nói nổi, Khả Hân quá cứng đầu rồi.
“Tôi kệ cô đấy, ngồi yên ở đây để tôi đi mua đồ ăn về cho cô.” Nguyệt Chân tức bực rời đi.
Thoạt đầu, Khả Hân nghe lời ngồi yên trên giường.
Nhưng một lúc sau cô lại đi ra ngoài vì bên ngoài có chút náo loạn.
“Oa, Giai Mẫn cô thật có phúc, lại không biết vị nào lại tặng cho cô một bó hoa hồng đẹp vậy nữa.”
“Giai Mẫn cho tôi xem với.
Một, hai, ba… 77 bông hồng đỏ.
Uầy, người kia tinh tế quá đi mất.”
Một đám người túm tụm lại chỗ của Huyền Giai Mẫn để thăm thú bó hoa hồng giấu tên kia.
Cô ta thấy Khả Hân đi ra thì lại nghênh ngang đắc ý.
“Đúng vậy, người kia hẳn là đã rửa mắt rồi mới nhìn ra tôi.
Trước đây người đó mắt mờ lắm đúng không? Chị gái!”
Cô ả đang cố gắng ám chỉ bó hoa này là do Mặc Lăng Vũ tặng để Khả Hân ghen tức.
Nhưng tiếc quá, cô đối với Mặc Lăng Vũ chẳng có chút tình cảm nam nữ nào.
“Chị thì thấy người ta bị bệnh về mắt rồi, mãi cũng không thể nào hết mờ mắt được.”
Khả Hân nói xong định trở vào, xong ai