Đã ăn cơm với Giang Thần Vũ một bữa xong, Khả Hân liền đi thẳng vào vấn đề chính:
“Xong rồi, anh nên đưa cho tôi cái đó được rồi đấy.”
Cái đầy mà cô nhắc tới anh thừa biết là gì rồi, nhưng anh vẫn cố lảng đi như không biết đó là thứ gì.
“Em nói cái gì tôi nghe không hiểu.”
“Anh! Anh còn dám nuốt lời?” Khả Hân tức giận vì bị lừa cho một cú.
“Không không, bây giờ ăn no cũng không đủ thỏa mãn được.
Hay là em cùng tôi đi uống vài ly rượu đi.”
“Rượu? Anh có tin trước khi anh uống được rượu thì tôi đá cho anh vài phát không?” Càng nói cô càng cọc, nào còn tâm trạng thương lượng với anh.
“Đi đi, sau đó tôi còn cho em xem xem một thứ có liên quan tới Huyền Giai Mẫn nữa, em rất muốn biết mà, đúng chứ?” Giang Thần Vũ tự tin nhìn thẳng vào mắt Khả Hân mà nói lời ẩn ý.
Nhưng lần này anh đúng rồi, cô thực sự muốn biết.
“Muốn chuốc rượu tôi khó lắm đấy.”
Sau đó cô bình thản trực tiếp đi thẳng vào xe của anh.
Thấy cảnh này anh ta chỉ cong môi cười mỉm, sau đó cũng nhẹ bước tới chở cô đi.
Uống rượu thì tới quán bar là hợp lý nhất.
Chỉ tiếc nơi đây không dành cho những người hẳn hoi.
Nếu có thật chính là bị lừa vào và muốn thử trải nghiệm một lần.
Ánh đèn nhấp nháy, những tên vô lại, những cô gái bán hoa và cả những người ngu ngơ không biết gì, nhạc ồn ào nhức hết cả đầu.
Đối với cô nơi đó vừa hại mắt vừa hại tai, tới đó chẳng có gì tốt cả.
Khả Hân đang tưởng tượng ra viễn cảnh thối nát nơi quán bar, cô không thích tới đó một chút nào.
Nhưng mọi tưởng tượng của cô đều bị vỡ tan tành, Giang Thần Vũ không hề đưa cô tới cái quán bar nào cả.
“Muốn uống rượu thì phải uống loại thượng hạng mới ngon.”
Anh ta đưa cô tới một cái quán rượu cổ điển, nhìn từ bên ngoài cũng thấy tao nhã và sang chảnh.
Nơi này thực ra cũng rất dễ vào, chỉ cần bỏ tiền ra là được.
Chỉ là nó không rẻ chút nào.
“Em tới đây rồi sao?” Giang Thần Vũ hỏi.
“Ừ, có dịp tham gia rồi.”
Có dịp mà cô nói chính là đi cùng với Mặc Lăng Vũ, chứ cô không hề có thói tiêu hoang phung phí đó.
“Vậy thì vào thôi, tôi đã đặt riêng một phong vip rồi.” Giang Thần Vũ trỏ ngón cái về phía quán rượu.
Không nói gì thêm, cả hai người nhanh chóng đi vào trong.
Thật ra nơi đây vẫn chia thành hai mặt, một bên yên tĩnh dành cho những người muốn thưởng thức rượu, còn bên còn lại thì dành cho những người không đơn thuần tới đây để uống rượu.
Bên đó bọn họ muốn nói hay làm chuyện gì cũng không ai biết.
Khả Hân tuy đã tới đây vài lần nhưng cũng không biết còn có một khu khác nữa.
Mà Mặc Lăng Vũ cũng đang xuất hiện ở bên bí mật đó.
“Mặc Tổng, ngài mau uống với tôi một ly đi nào.
Hiếm lắm chúng ta mới có cơ hội gặp nhau.”
Một tên đàn ông trung niên mặt mày đỏ ửng, toàn thân thối nát đang ôm mấy chị áo đỏ bên cạnh.
Hắn ta không ngại ve vãn trêu đùa phụ nữ trước mặt rất nhiều người.
Hắn không nể mặt anh vì anh đã quay lưng với bố của mình rồi, hắn lại vẫn cứ nghĩ, anh không có quyền có thế lại không có người bảo kê sẽ không dám làm gì mình.
Vả lại hôm nay là do anh tới để bàn chuyện công việc, vì thế cho nên bản thân ông ta đang chiếm thế thượng phong, gây sóng gió, cũng không ai dám nói năng nửa lời.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút.”
Mặc Lăng Vũ ra khỏi cửa liền nghe điện thoại.
“Ông chủ, chúng tôi đợi hơn tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy Khả Hân đâu cả.”
Mặc Lăng Vũ có chút bất ngờ, rõ ràng Nguyệt Chân đã nói cô ấy đã lên xe rồi.
“Chắc chắn vậy sao?”
“Chắc chắn ạ.”
Mặc Lăng Vũ đang phiền não lại nghe thêm chuyện này liền có chút giận dữ, hết chuyện vứt bó hoa của anh xong bây giờ còn trốn đi không xin phép, muốn kiếm thêm việc làm cho anh sao?
“Tra xem cô đang ở chỗ nào, không tra ra các người cứ vậy mà cút về chỗ Mặc Lăng