Trong căn phòng ngập mùi thuốc lá, trên bàn là vô số chai rượu đắt tiền vô giá, có một người khuôn mặt khó chịu, ngạo mạn vác hai chân dang hai tay ra nhìn xuống phía mặt đất có những kẻ mặc đồ người hầu đang lo sợ điều gì đó.
Người đó không ai khác chính là Mặc Lăng Vũ.
“Lũ các người, có vấn đề về nhận thức à?”
Mấy người đang quỳ phục bên dưới lo sợ thấp thỏm, miệng cứ như bị khóa chặt mà im bặt làm thinh.
Bọn họ sợ anh nên không dám nói.
Mà cách làm đó lại càng khiến anh tức giận hơn.
“Nếu các người muốn câm thì tôi sẽ thu lại mấy cái lưỡi của các người nhé?”
Mặc Lăng Vũ nghiêm túc vô cùng, anh không hề nói đùa với bọn họ.
“Chúng… chúng tôi… biết sai… sai rồi… ngày hôm đó… chúng tôi không nên vô ý để Khả Hân bị bắt đi như vậy…” Một người trong số bọn họ run rẩy lên tiếng, nhưng lời úp úp mở mở của hắn lại càng khiến câu chuyện có nhiều ẩn khuất.
“Vô ý hay cố tình? Trước mặt tôi còn dám giảo biện?” Mặc Lăng Vũ dường như nhìn thấu được tất cả.
Mà lời nói này khiến tên kia run bần bật cúi gập đầu xuống đất, anh ta cầu xin anh khẩn thiết:
“Ông chủ… t…tôi biết sai rồi.
Mong ngài tha cho chúng tôi!”
Quả như anh đoán, sáng ngày hôm đó có lẽ Khả Hân đã chẳng có chuyện gì xảy ra nếu đám người hầu ngăn cản.
Nhưng bọn họ đã quyết định làm ngơ mà suýt chút khiến cho cô đi gặp diêm vương.
Không phải nói bừa, nếu hôm đó chậm một chút nữa có khi Khả Hân đã bị tên ngốc Tần Gia Luân bắn chết rồi.
Mặc Lăng Vũ không nói gì, anh chống cằm vẫn đang đợi một câu trả lời thích đáng.
“Thật… thật sự chúng tôi không dám cản… ngài Tần là anh em chí cốt của ngài nên chúng tôi cũng không dám động… c…chỉ có thể chống mắt nhìn Khả Hân bị bọn họ bắt lại.
Vả lại đó không phải lệnh của ngài giao cho ngài Tần sao? Tại tôi tưởng…” Người kia tuy sợ nhưng vẫn cố biện giải để kiếm cho mình một con đường sống.
“Đừng có dùng mấy lời lẽ đó để thoái thác trách nhiệm, nếu hôm đó chỉ cần một người báo tin cho tôi thì có lẽ các người sẽ không lâm tới con đường này.” Nói xong, Mặc Lăng Vũ vẫy tay ra hiệu cho Thuấn Dư bước lên trên, anh lại nói tiếp:
“Tặng bọn họ cho bố tôi.
Nói ông ‘chăm sóc’ họ tốt chút.”
Mặc lời cầu xin tha thiết, Mặc Lăng Vũ vẫn lạnh lùng vứt bỏ đám người này.
Sau khi xử lý đám người không hiểu chuyện kia xong, Mặc Lăng Vũ ngồi trầm tư hồi lâu, anh đang suy nghĩ tới tất cả mọi chuyện trong hơn nửa năm qua...
Anh định nói, xong lại không nói.
Chứng kiến việc này Thuấn Dư cũng khó hiểu hỏi anh:
“Ông chủ, có chuyện gì sao?”
Tới đây Mặc Lăng Vũ mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.
“Cậu thấy cha tôi là người thế nào?”
Tuy không hiểu ý của anh, nhưng Thuấn Dư vẫn thành thật trả lời:
“Một tên độc tài hành sử cẩn thận, ra tay mạnh bạo không bao giờ kiêng nể ai...!Nhưng có chuyện gì sao?”
“Cậu có nghĩ rằng ông ta sẽ tha cho kẻ cản đường ông ta không?” Mặc Lăng Vũ lại tiếp tục hỏi.
Đây là câu hỏi mà Thuấn Dư không ngờ tới.
“Không thể nào, đến con gái ông ta Mặc Lăng Kỳ còn bị ông ta đánh cho nửa sống thiếu chết chỉ vì muốn gia nhập Showbiz...!Tôi chưa bao giờ thấy ngoại lệ của ông ta cả.”
Mặc Lăng