Khả Hân thảnh thơi đi vào xong cũng nhẹ nhàng đi ra, cô còn không quên nhìn Mặc Lăng Vũ một cái trước khi trở về phòng.
Nguyệt Chân không kiếm chuyện nữa, cô ngồi xuống ghế gác chân vắt chéo rồi bắt đầu hỏi anh.
“Có chuyện gì thì nói thử tôi xem nào?” Nguyệt Chân không quên Mặc Lăng Vũ đã nói có chuyện muốn bàn.
“Chị có từng nghĩ trong đám chúng ta có gián điệp không? Tôi có cảm giác như mọi hành tung của chúng ta đều bị Mặc Lăng Tần nắm rõ mồn một vậy.”
Mặc Lăng Vũ đã dần nhìn ra chân tướng của sự thật, anh cũng là một kẻ thông minh có lý trí chứ không phải một tên ngu ngốc chỉ được cái danh.
“Gián điệp? Cậu sao lại nghĩ như vậy? Mà sao cậu không gọi cả thằng nhóc Gia Luân tới vậy? Bình thường không phải bàn chuyện phải có đủ ba người sao?”
Nguyệt Chân nhìn quanh không thấy Tần Gia Luân nên mới hỏi cho rõ chuyện.
Bỗng cô nảy ra một ý nghĩ trong đầu:
“Đừng nói là cậu…”
“Ừ, tôi chính là nghi ngờ cậu ta đấy.
Cậu ta dạo này đang có ý đối đầu với tôi rồi, tôi chẳng còn lòng tin ở cậu ta nữa.”
Nghe câu nói này của Mặc Lăng Vũ, Nguyệt Chân lại gắt lên phản đối.
“Không phải, không thể nào cậu ta phản bội chúng ta được.
Cậu cũng hiểu rõ bản chất của cậu ta mà, tên đó trông thì có vẻ thì khốn nạn đấy.
Nhưng cậu ta vẫn là một tên trọng tình trọng nghĩa.
Chúng ta bên nhau từ nhỏ cậu còn không hiểu tính nó thế nào?”
Nguyệt Chân, Mặc Lăng Vũ và Tần Gia Luân có thể gọi là đồng môn, trong khi đó Nguyệt Chân là con của Nguyệt Cực Tư Nhĩ - cựu võ sĩ chuyên nghiệp thế giới, cũng là sư tỷ lớn hơn 5 tuổi của bọn họ.
Thời điểm bọn họ được cha cô thu nhận là tầm 6 tuổi.
Cũng tức là bọn họ đã ở bên nhau mười chín năm rồi.
Mười chín năm là một quãng thời gian không hề ngắn, nó đủ để nhìn rõ và nhận biết một con người.
Vậy mà khi bọn họ tưởng chừng đã như anh em một nhà đoàn kết keo sơn thì giờ đây Mặc Lăng Vũ lại nói ra cái lời đó.
Nguyệt Chân quả thật không thể tiếp thu nổi.
“Con người ai không thay đổi? Cậu ta còn chỉ vì một con nhóc lừa dối mà nguyện chống đối tôi.
Chuyện phản bội, có gì lạ lẫm sao?”
Chưa hết, anh lại tiếp tục nói:
“Mà chị giãy đành đạch lên làm gì? Làm như chị biết ai mới là gián điệp mà dám khẳng định Tần Gia Luân vô tội vậy?”
Nguyệt Chân cứng miệng không nói thêm được lời nào để cãi lại, chỉ trưng ra một bộ mặt tức giận bất tuân cho Mặc Lăng Vũ xem, rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc Lăng Vũ cũng hiểu cảm giác của Nguyệt Chân lúc này, dù thế nào nhìn vào chuyện nghi ngờ vô cớ này của anh đã là sai rồi.
Nhưng anh, một kẻ đang phải đối mặt với hàng nghìn mũi giáo sắc nhọn có thể một nhát tiễn anh đi chầu trời thì anh không thể giữ cái gọi là lòng tin hay bất kỳ thứ khác.
Nếu lý trí không tỉnh táo thì anh sao có thể đối chọi với bọn họ.
Anh không bao giờ muốn phải nghe lời Mặc Lăng Tần một lần nào nữa.
Mà lúc này một bóng người bên ngoài đã chứng kiến hết mọi chuyện thì mỉm cười đắc ý, người đó chậm rãi rời đi rồi nhấc điện thoại lên gọi cho đầu dây bên kia.
“Lục Tuân Tuyền, tôi lại có tin cho ông nghe đây.“
[...]
Khả Hân ngồi trong phòng chán nản vô cùng, sau khi nghịch chán cái điện thoại không thấy buồn ngủ thì cô liền nhớ ra Giang Thần Vũ.
Vừa nhớ tới cô đã gọi điện thoại cho anh ‘đòi nợ’.
“Cô em nào ý nhở, Tiểu Mỹ hay Tiểu Đào vậy?” Giang Thần Vũ vừa bắt máy đã giở giọng trêu chọc.
Đâu phải lúc nào Khả Hân cũng chủ động